Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 302: Chỉ có thể yên lặng nhìn em rời xa! 4




Trước đây, bởi vì bên cạnh nó không có bạn gái cố định, cho nên bà cũng hết cách với nó, nhưng mà lần này thì không giống rồi.

Cho nên lần này, bất luận là như thế nào bà cũng muốn hoàn thành tâm nguyện.

"Mẹ ——" Tề Nhân Kiệt sợ nhất chính là điểm này của bà, anh buông bát đũa xuống, bất đắc dĩ nói: “ Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, hiện giờ con không muốn kết hôn, đợi vài năm nữa rồi hãy bàn.”

Lại là lời nói đánh trống lảng!

Lần này, Lỗ Cầm cũng không cao hứng rồi, bà khẽ đặt bát đũa xuống, nghiêm mặt nói: “ Đợt cái gì mà đợi, có phải con nhất định phải đợi tới khi mẹ và cha con chết mới bằng lòng kết hôn không! Con xem con không thể tưởng tượng được đâu, mẹ và cha con ngậm đắng nuốt cay nuôi hai con khôn lớn thành người, mong đợi có ngày được nhìn các con có cuộc sống hạnh phúc, mong muốn có đời sau để các con tốt hơn, vậy mà một đứa thì cả năm không thấy bóng dáng đâu, một đứa thì lúc nào cũng chối cãi, thế nào, cố tình muốn làm mẹ tức chết đúng không?”

Bà càng nói càng tức giận và phẫn nộ, “ Mẹ không thể hiểu nổi các con rồi, lẽ ra các con đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa, chẳng nhẽ các con cũng không nghĩ về gia đình, không muốn có vợ, có con hàng ngày vây quanh các con sao? Mẹ cho con biết, đàn ông mà không kết hôn, thì sự nghiệp có thành công, cuộc đời cũng là thất bại.”

“ Mẹ, con biết rõ rồi, con biết rõ rồi!” Rốt cuộc Tề Nhân Kiệt không chịu được mà phải đầu hàng, hối hận vì vừa rồi mình vì xúc động mà mở miệng.

Thấy con trai rốt cuộc cũng đáp ứng mình, Lỗ Cầm liền nở nụ cười hài lòng, bà xem Văn Hinh vẫn trầm mặc từ lâu, cầm đũa lên gắp một khối thịt kho tàu thả vào bát của cô, dịu dàng nói: “ Văn Hinh à, cháu gầy quá, ăn nhiều một chút.”

“ Cám ơn bác gái!” Văn Hinh nói cám ơn, trong lòng thiếu chút nữa cười nghiêng ngả, Tề Phu nhân này quả thật rất thú vị, nhưng mà lời nói kế tiếp của bà lại khiến cô giật mình.

“ Nhân Kiệt, các con tính lúc nào thì kết hôn?” Lỗ cầm thừa thắng xông lên, hôm nay nhất định bà phải lấy được đáp án.

"Kết hôn?" Tề Nhân Kiệt ngẩn ra, nhìn Văn Hinh một cái, sau đó quay đầu lại không hiểu LỖ Cầm hỏi gì, “ Kết hôn với ai?”

"Văn Hinh !" Lỗ Cầm tỏ vẻ đương nhiên, nhìn thấy sắc mặt của Tề Nhân Kiệt, bà lặp lại lần nữa, “ Thế nào? Vừa rồi con vừa mới đáp ứng mẹ đấy, hiện giờ lại muốn đổi ý rồi hả?”

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Văn Hinh hiển nhiên bị dọa, miếng cơm đang nuốt liền bị chặn lại, cô dùng sức mới có thể thở lại được, vội vàng giải thích: “ Bác gái, bác hiểu lầm rồi, cháu vs Nhân Kiệt thật ra là….|”

“ Cháu cũng đã mang thai con của nó rồi, sao ta lại hiểu lầm được?” Lỗ Cầm không đợi cô nói tiếp đã cắt lời của bà, “ Cháu yên tâm, nếu như nó không can đảm nói chịu trách nhiệm với cháu, ta sẽ cầm đao bổ đầu nó!”

"Cái gì?" Văn Hinh bị dọa sợ, cô sửng sốt thật lâu mới phản ứng kịp, lập tức dở khóc dở cười, “ Bác gái, bác thật đã hiểu lầm rồi, thật ra thì đứa bé trong bụng cháu không phải của anh ấy!” Cô vừa nói vừa nhìn về phía Tề Nhân Kiệt, muốn anh cũng nói đỡ giúp cô vài câu, nhưng không ngờ tên kia lại ngồi ôm cánh tay ung dung dựa vào ghế, cười như không nhìn cô, căn bản không hề có ý muốn mở miệng nói giúp cô, cô không khỏi hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, đổi lại anh cười càng vui vẻ hơn.