Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 73: Nếu không coi trọng tiền và địa vị của tôi, tại sao còn phải bò lên giường của tôi? (1)




"OK!" ánh mắt Lam Dật Thần nhìn như đã hiểu, đột nhiên quay xe gấp 180 độ, xoay người, lao vào một chiếc xe đang đi theo chiều ngược lại, lập tức phanh gấp dừng lại. Tiếng mắng chửi ở phía sau không ngừng vang lên, mà Lam Dật Thần lại ngồi huýt sáo, đắc ý không ít.

Du Thần Ích nhìn thấy vẻ mặt hắn dương dương tự đắc, không nhịn được dội cho hắn 1 gáo nước lạnh, “ Cậu tốt nhất là đàng hoàng một chút, lúc nãy may mà phanh kịp, cậu còn dám ở trước mặt tôi làm tôi xấu hổ!” ( chỗ này hơi chém tí)

Nghe vậy, Lam Dật Thần lúc này mới nhớ Du Thần Ích từng là tay đua xe nổi danh, đoạt được vô số giải thường. Mà hắn sau khi tham gia đua xe, chính là ảnh hưởng bởi Du Thần Ích

Nhớ tới những điều này, Lam Dật Thần lập tức có loại kích động muốn đi tìm chết để an ủi mình, có một câu thành ngữ như thế này, múa rìu qua mắt thợ? Có phải chính là đang nói mình?

Thật là mất hết cả mặt mũi rồi !

Về đến nhà, Du Thần Ích liếc mắt thấy Văn Hinh đang làm việc, một bụng lửa giận còn y nguyên sau khi anh ta chứng kiến cô, như là bị hỏa dược châm ngòi, lập tức nổ tung.

Anh ta đi tới, không nói hai lời, tay túm lấy tóc Văn Hinh, sau đó trực tiếp lôi cô ra ngoài.

"Này, anh muốn làm gì?" Lam Dật Thần cùng vào cùng Du Thần Ích thấy một màn này, liền vội vàng tiến lên muốn ngăn tên này lại, lại bị Du Thần Ích vươn tay đẩy ra.

"Tránh ra!" Du Thần Ích hung hăng trợn mắt nhìn Lam Dật Thần một cái, như là cảnh cáo hắn đừng có chõ mõm vào.

Lam Dật Thần bị ánh mắt hắn (Du Thần Ích, đoạn này thằng này cẩu quá ta gọi hắn), của hắn dọa sợ, quen hắn nhiều năm như vậy, hắn chưa bao giờ gặp Du Thần Ích tức giận tới mức này, cả người tức giận như sư tử, nếu có ai dám tới gần liền xé nát người đó.

Du Thần Ích kéo Văn Hinh ra ngoài cửa lớn, sau đó mới dùng sức ném Văn Hinh ra ngoài,” Cô lập tức cút cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy cô!” Đều là phụ nữ này, quấy rối cuộc sống của hắn.

Lần này, Văn Hinh bị đẩy té ngã trên mặt đất, nhưng Văn Hinh lại không có bất kì phản kháng hay giãy giụa bào, trong lòng cô đã sớm đoán được vì sao Du Thần Ích lại tức giận như vậy rồi.

Nhất định là bởi vì này phần báo cáo, hắn nhất định là ở bên ngoài bị tức giận cái gì, cho nên trở lại trút giận với nàng rồi.

"Cô không sao chứ?" Lam Dật Thần vội vàng tới đỡ cô, quan tâm cô mà nhìn một lượt từ trên xuống, xem có chỗ nào bị thương không?

Văn Hinh cảm kích hắn cười cươi, nói: : Cám ơn, tôi không sao!”

Lam Dật Thần thấy cô không có việc gì, lúc này mới xoay người nhìn bạn tốt của mình, “ tớ nói này, Du Thần Ích, đây là chuyện gì xảy ra, cậu trở lại liền nổi điên!”

"Ở đây không có chuyện của cậu, cậu cút sang một bên cho tôi!” Du Thần Ích căn bản không thèm nhìn mặt bạn tốt, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Văn hinh, cắn răng nói:” Cô còn chưa cút? Có phải định để tôi báo cảnh sát mới bằng lòng cút?”

Văn Hinh nghe vậy, đầu tiên sửa lại mái tóc có chút tán loạn của mình, sau đó mới sửa sang quần áo, cuối cùng giương mắt nhìn về phía Du Thần Ích đang giận dữ, không để ý nói:” Anh có thê báo cảnh sát, chẳng qua là tôi nhắc nhở anh, có thể đến lúc đó tới không chỉ là cảnh sát, mà còn có kí giả ( phóng viên)”. Nói xong, cô khiêu khích nhìn Du Thần Ích, quả nhiên thấy mặt hắn xanh mét.