Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 93: Vì yêu nên giao dịch! (2)




“ Ai muốn biến thành heo?”

Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lăng Hạo Hiên cùng một y tá đi vào, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.

Thấy Lăng Hạo Hiên, dì Lý lập tức đứng dậy nghênh đón, nhiệt tình nói:

“ Cậu chính là bác sĩ Lăng? Mấy ngày nay Văn Hinh nhà chúng tôi phải phiền cậu chăm sóc rồi!”

Lăng Hạo hiên nghe được lời của bà, sửng sốt, Văn Hinh nhà chúng tôi? Trong lòng anh tràn đầy nghi hoặc, anh quay về phía giường bệnh nhìn Văn Hinh , dùng ánh mắt như muốn hỏi cô đây là chuyện gì xảy ra.

Văn Hinh khẽ nhún vai, ý muốn nói mình cũng không biết. Nhưng Lăng Hạo Hiên lại thấy trên gương mặt cô xuất hiện một nụ cười vui vẻ, đó là nụ cười phát ra từ nội tâm của cô, bất giác khóe miệng anh cũng cười theo.

" Đây chính là những việc chúng tôi phải làm!”

Anh cười nói với dì Lý, anh biết dì Lý chính là người của nhà họ Du, kể từ khi biết chuyện của Văn Hinh, anh đối với người nhà họ Du đều cực kì chán ghét. Nhưng anh vẫn cảm nhận được sự quan tâm của dì Lý đối với Văn Hinh, cho nên cũng không bày tỏ ra mặt sự khó chịu đối với dì Lý.

Anh đi tới cạnh giường bệnh, nhìn Văn Hinh vẫn đang nở nụ cười, trong mắt đột nhiên xẹt qua một tia giảo hoạt, anh cười xấu xa, nói với Văn Hinh:

“ Văn tiểu thư, đã tới giờ tiêm thuốc rồi, đây là y tá thực tập mới tới bệnh viện của chúng tôi, gọi là y tá Lăng, về sau cô ấy sẽ đặc biệt phụ trách việc tiêm thuốc cho cô.”

Văn hinh vừa nghe nói tới tiêm thuốc, sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô lúc này mới để ý tới người gọi là y tá Lăng, trong tay cô ta bưng một cái khay, trên đó có ống tiêm cùng dụng cụ y học.

Lúc này, Tiểu Lăng cũng đã tiến tới trước giường bệnh của Văn Hinh, nở nụ cười hết sức ngọt ngào đáng yêu với cô, cô y tá tự giới thiệu:

“ Xin chào, em tên là tiểu Lăng, bác sĩ Lăng đã phân phó từ nay về sau em sẽ đặc biệt phục trách việc kiểm tra hàng ngày cho chị.”

Cô nói xong, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu nhìn Lăng hạo Hiên, kinh ngạc nói:

“ Bác sĩ Lăng, thì ra chúng ta cùng họ, thật là tốt nha.”

Nghe vậy, Lăng Hạo Hiên kém chút nữa muốn bổ đầu của nha đầu này, nha đầu này đi theo anh đã ba bốn ngày, phía sau lúc nào cũng bác sĩ Lăng, bác sĩ Lăng, thì ra đến bây giờ mới nhớ ra là bọn họ cùng họ, thật là bội phục cô.

Văn hinh thấy thế, lập tức bật cười, Lăng Hạo hiên bắt gặp cô cười, lập tức nói với Tiểu Lăng:

“ Nhanh tiêm thuốc cho Văn tiểu thư đi, sau đó còn phải đi tới các phòng bệnh khác.”

"Vâng" Tiểu Lăng lập tức gật đầu, đem cái khay cầm trong tay đặt trên tủ ở đầu giường, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với Văn Hinh:

“ Văn tiểu thư, mời chị cởi quần ra ạ.”

Một bên Lăng Hạo hiên nghe xong, kém chút nữa muốn gõ vào đầu cô này một cái, y tá như cô lại ăn nói như vậy.

Anh vừa định mở miệng nói gì đó với Tiêu Lăng, lại nghe thấy Văn Hinh nói với mình:

“ Tôi không bị bệnh gì, tại sao lại phải tiêm thuốc?”

Cái này nhất định là Lăng Hạo Hiên cố ý, nhất định là cố ý.

“ Tôi là bác sĩ ở đây, tôi nói tiêm thuốc thì chính là tiêm thuốc,”

Lăng Hạo Hiên thấy Văn Hinh nhíu mày, trên mặt anh lộ ra nụ cười xấu xa.

Văn hinh nhìn thấy thế, lập tức khẳng định Lăng Hạo Hiên đang cố ý đùa bỡn cô, tức giận mắng lên:

“Lăng Hạo Hiên, cái tên lừa gạt này, ta đã kể hết mọi chuyện cho ngươi, ngươi tại sao còn bắt ta tiêm thuốc? hơn nữa, còn để cho một y tá thực tập đến tiêm cho ta, nhất định là ngươi cố ý muốn ta chết có phải không?”