Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 81: Vu Thiện điên cuồng




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

“Xin chào tổng giám đốc, không nghĩ tới sẽ gặp lại anh ở chỗ này.” Kinh Sở phá vỡ im lặng, mỉm cười nói, đưa tay ra tỏ ý hữu nghị. lqdion

“Tổng giám đốc Kinh thật nhiệt tình, sao biết vợ tôi?” Âu Dương Lãnh nhìn Kinh Sở, cố ý nhấn mạnh ba chữ vợ tôi. (Trong tiếng Trung là 我夫人= phu nhân ta)

“Thì ra cô Vu là vợ của tổng giám đốc Âu Dương, Kinh mỗ thật sự không biết.” Kinh Sở giễu cợt liếc nhìn Vu Thiện đang đắm chìm trong đau thương, có chút khiêu khích nói.

“Không có việc gì tổng giám đốc Kinh có thể đi.” Âu Dương Lãnh lướt qua anh đi tới bên cạnh Vu Thiện, lúc thấy cô khóc đến thương tâm như vậy, trái tim anh cũng cảm thấy không ổn.

“Phụ nữ đau lòng cần an ủi, tổng giám đốc Âu Dương nhất định phải chăm sóc tốt cho vợ anh đó.” Kinh Sở thở dài nói, trong lời này tràn đầy thương tiếc Vu Thiện, Âu Dương Lãnh không biến sắc cười lạnh.

“Không cần tổng giám đốc Kinh lo lắng, phụ nữ ấy mà, gào khóc được là tốt rồi.” Nói xong không để ý tới Kinh Sở, đứng bên cạnh Vu Thiện, ôm cả người Vu Thiện vào trong ngực mình.

“Đừng khóc!” Vu Thiện cảm nhận mình rơi vào trong một lồng ngực ấm áp, không giãy dụa, khóc lâu như vậy cổ họng cũng đã khàn khàn, sau lưng truyền đến mùi thơm quen thuộc, giờ khắc này cô cảm thấy an tâm.

Kinh Sở nhìn hai người một cái, trong lòng không tránh khỏi có chút không vui nhưng không thể hiện ra, rồi im lặng rời khỏi đó.

“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi.” Vu Thiện cầm cánh tay Ninh Chân, tay mẹ lạnh quá, cô muốn làm ấm tay cho mẹ, Vu Thiện bắt đầu xoa nắn tay Ninh Chân không ngừng, Âu Dương Lãnh cản lại: “Thiện Nhi, em thấy rõ ràng, mẹ đi rồi!”

“Không, mẹ chưa đi!” Vu Thiện cố chấp xoa nắn tay Ninh Chân, tin rằng chỉ cần mình cố gắng mẹ nhất định sẽ ấm lên.

“Thiện Nhi, em như vậy mẹ đi sẽ không an tâm!” Âu Dương Lãnh cương quyết tách tay Vu Thiện ra khỏi tay Ninh Chân, nắm chặt lấy tay lạnh như băng của cô, gương mặt tuấn tú trầm xuống: “Em phải như vậy làm gì!”

“Không! Tôi không muốn!” Vu Thiện cố chấp muốn cầm lấy tay Ninh Chân lần nữa, mặc cho Âu Dương Lãnh ngăn cản, kêu gào, giãy dụa, đáng tiếc tất cả đều vô dụng.

“Vu Thiện, có phải em muốn mẹ ra đi trong lo lắng không hả!” Âu Dương Lãnh tức giận cầm hai tay múa máy của cô, ép cô nhìn mình: “Em cho rằng như vậy mẹ sẽ quay lại sao?”

“Đừng ngốc, mẹ đã đi rồi!” Âu Dương Lãnh tàn nhẫn nói, hai mắt Vu Thiện mê man nhìn Âu Dương Lãnh, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã rất mong manh, giờ phút này thì mất hết cả huyết sắc, cả người run rẩy, mặt trắng như tờ giấy, cặp mắt không hề có tiêu cự, gắt gao nhìn Âu Dương Lãnh.

“Không, mẹ không đi, anh gạt tôi!” Đột nhiên Vu Thiện hét lên một tiếng đẩy Âu Dương Lãnh ra, cả người nằm trên người Ninh Chân, gào khóc nói: “Mẹ, mẹ tỉnh lại nhìn Thiện Nhi một lát được không, ngày hôm qua không phải chúng ta đã nói mãi mãi ở cùng một chỗ rồi sao?”

Bất kể cô khóc ra sao Ninh Chân cũng không chút phản ứng, Âu Dương Lãnh thấy thế trong lòng càng đau lòng Vu Thiện. Bộ dạng này của cô khiến tim anh siết chặt, ngày hôm qua cô đi thăm Ninh Chân còn khỏe mạnh, sao mới một ngày mà đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

“Thiện Nhi!” Âu Dương Lãnh lại đi tới bên cạnh cô, kiên quyết kéo cô ra không để cô ở bên cạnh người Ninh Chân nữa, rồi quay đầu nói với viện trưởng: “Chuyển thi thể Ninh Chân vào nhà xác đi!”

“Vâng!” Viện trưởng phân phó mấy bác sĩ mặc đồ trắng bên trong phòng tiến lên đẩy thi thể Ninh Chân ra ngoài, Vu Thiện thấy họ muốn đẩy mẹ đi giống như nổi điên, trốn tránh sự trói buộc của Âu Dương Lãnh: “Buông mẹ ra, các người không thể đưa mẹ đi!” Đau thương tràn ngập trái tim cô, cô muốn mẹ!

“Thiện Nhi, em biết rõ mẹ đã đi rồi!” Âu Dương Lãnh giữ chặt lấy cô, không để cô tới gần, ý bảo bác sĩ và nhân viên chăm sóc đẩy Ninh Chân đi nhanh một chút.

“Buông tôi ra! Tôi muốn mẹ!” Vu Thiện không phục tiếp tục giãy dụa, đáng tiếc sức của cô không đáng nhắc tới trong mắt Âu Dương Lãnh, Ninh Chân nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt Vu Thiện!

“Mẹ!” Vu Thiện không chịu nổi, cộng thêm khóc đã lâu nên hét to một tiếng rồi ngất xỉu trong ngực Âu Dương Lãnh, Âu Dương Lãnh ôm lấy Vu Thiện nhanh chân bước đi ra ngoài.

Khi Vu Thiện tỉnh lại ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, mắt sưng vù khiến cô nhắm mắt lại, chờ một lát mới từ từ mở mắt ra, cảnh vật quen thuộc khiến lòng cô nghi ngờ, mình về phòng Âu Dương Lãnh khi nào?

“Mợ chủ, cô tỉnh chưa?” Giọng thím Lan vang lên ngoài cửa, mang theo chút lo lắng, Vu Thiện ngồi dậy nói vọng ra cửa: “Cháu tỉnh rồi.” Giọng rất khàn, cô nghi hoặc, sao giọng mình lại thay đổi?

Sao quần áo trên người vẫn mặc bộ hôm qua? Không phải hôm qua cô tới phòng làm việc của tổng giám đốc Sở thị nói chuyện phiếm cùng Kinh Sở ư? Đây là chuyện gì xảy ra?

Đúng rồi, hình như mình nhận điện thoại rồi rời đi! Cú điện thoại kia là ai gọi tới? Tiếng ồn ào lẫn lộn! Trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra, trong đầu rất nhiều hình ảnh bắt đầu chạy loanh quanh như ngựa chạy.

“Á! Đầu của tôi!” Vu Thiện đau đớn hét lên một tiếng, ôm đầu lăn lộn trên giường: “A, đau quá, đầu tôi đau quá!”

“Mợ chủ bị sao vậy?” Thím Lan nghe bên trong truyền tới giọng thét đau khổ của Vu Thiện, không kịp làm gì lập tức mở cửa phòng, khi nhìn thấy bóng dáng vu Thiện lăn lộn trên giường vội vàng xông lên: “Mợ chủ, khó chịu chỗ nào?”

“Đầu của cháu…” Vu Thiện thành thật nói, sắc mặt trắng bợt, hai tay ghì chặt đầu, trước mắt xuất hiện hình ảnh ngày hôm qua, mẹ mất rồi, Âu Dương Lãnh đưa mẹ đi!

“Mợ chủ, cô chờ một chút, thím Lan cầm thuốc đau đầu cho cô.” Nói xong lập tức đi tới hộc tủ trong phòng Âu Dương Lãnh, từ trước đến giờ hòm thuốc vẫn để ở đây.

Vu Thiện từ từ buông tay ra, đột nhiên giống như nổi điên xông về phía cửa, thầm nhủ trong lòng: Mẹ, con đi cứu mẹ về!

“A, mợ chủ, cô không thể đi ra ngoài!” Thím Lan đang lấy thuốc quay lại thì thấy Vu Thiện chân trần chạy vội ra cửa, bị dọa sợ lớn tiếng hét lên: “Mợ chủ muốn đi đâu vậy!”

Vu Thiện không quan tâm, trong lòng chỉ có mẹ, Âu Dương Lãnh giấu mẹ ở chỗ nào? Cô vội chạy ra cửa chính, mẹ nhất định là bị Âu Dương Lãnh giấu ở chỗ khác, phải đi tìm Âu Dương Lãnh.

Dọc theo đường đi mấy người giúp việc cố gắng ngăn Vu Thiện lại nhưng bị cô ra sức hất ra, trong lúc nhất thời không một ai có thể ngăn Vu Thiện lại, cho đến khi cô tới cửa, bảo vệ thấy bộ dạng Vu Thiện tóc tai bù xù sợ hết hồn. Thấy Vu Thiện điên cuồng chạy thẳng ra cửa lập tức khóa kín cổng, cầm điện thoại lên gọi vào số máy Âu Dương Lãnh: “A lô, cậu chủ, mợ chủ tỉnh rồi, bây giờ ầm ĩ muốn rời khỏi nhà!”