Tổng Giám Đốc, Phu Nhân Chạy Rồi

Chương 89: Lạnh lùng khiêu khích




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Từ sau ngày ám sát Âu Dương Lãnh không thành công, Âu Dương Lãnh liền thu hồi toàn bộ vật dụng có thể làm bị thương người ở trong phòng, còn bắt người giúp việc trải thảm sàn dày cộm, không để Vu Thiện ra khỏi cửa phòng nửa bước. truyện của lequydion

Vu Thiện chán nản nằm trên giường, ánh mắt nhìn mông lung, cổ tay bị thương đã gần khỏi, nhưng Âu Dương Lãnh cưỡng chế cô, không cho cô xuống giường, chỉ cần anh ta phát hiện mình xuống giường sẽ trừng phạt một người giúp việc, bao gồm cả thím Lan.

Nhớ tới ngày đó, sau khi cô tỉnh lại thì thấy một người giúp việc run rẩy quỳ trước cô, còn Âu Dương Lãnh thì ra lệnh đàn em anh ta trừng phạt người giúp việc, nhìn thấy vậy cô chỉ có thể cầu xin Âu Dương Lãnh đừng ra tay tàn ác, mới giúp người giúp việc không gặp sóng gió vì cô.

Một tuần rồi nhưng Âu Dương Lãnh không xuất hiện, thím Lan nói anh ta đi công tác, trong thời gian ngắn sẽ không về, cô khẽ thở phào, không cần đối mặt với bộ mặt đáng ghét nữa đối với cô mà nói không còn gì tốt hơn.

Một tháng rồi cô không đi ra ngoài, không biết thế giới bên ngoài thế nào, trong tháng này Thượng Quan Thanh có tới mấy lần, nhưng đều nhanh chóng ra về.

Thỉnh thoảng Âu Dương Văn gọi điện tới cho cô, cô vội cúp máy, cô không có sức đoán tại sao Âu Dương Văn thường xuyên gọi điện thoại cho mình, làm như vậy chẳng có chút ý nghĩa nào cả.

Cô biết Âu Dương Văn đã tới tập đoàn Âu Dương làm việc, anh ta rất vui, nhưng đối với anh ta mà nói người cần chia sẻ niềm vui không phải là cô. Cô không sức lực tựa vào giường, nơi này và cô không hợp nhau, kể từ ngày cô tới đây, vết thương lớn nhỏ không ngừng xuất hiện.

“Mợ chủ, cô ngủ không vậy?” Giọng thím Lan vang lên trước cửa, Vu Thiện nhếch môi, chỉ có thím Lan mới lễ phép hỏi cô như vậy.

“Vào đi.”

“Ừ. Mợ chủ, đây là gói hàng của cô, mới đưa tới lúc nãy.” Thím Lan cầm hộp quà trong tay đưa cho Vu Thiện, nghi ngờ nhìn Vu Thiện nhưng lại không hỏi.

“Hộp quà?” Vu Thiện nhận lấy, món quà này ghi tên cô nhưng ai gửi cho mình đây nhỉ? Lúc đang muốn mở ra thì nhìn thấy thím Lan vẫn chưa đi, cô dừng tay: “Thím Lan đi ra ngoài trước đi.”

“À, ừ.” Thím Lan bước đi nhưng tò mò nhìn Vu Thiện mở hộp quà, rất muốn ở lại nhìn song lại sợ Vu Thiện tức giận, không thể làm gì khác là quay người rời đi.

Vu Thiện cẩn thận mở ra, đồng thời trong lòng nghi ngờ, là ai gửi cho mình đây? Khoảnh khắc mở ra cô ngây ngẩn cả người, bên trong phủ kín đầy giấy, Vu Thiện tự hiểu những lớp giấy này dùng để gói đồ bên trong, trong lòng cô càng thêm tò mò trong đó cất giấu thứ gì.

Cô bóc lớp giấy dày ra, đổ toàn bộ xuống giường, Vu Thiện thấy tập tài liệu bên trong, được dùng túi da buộc chặt lại, còn dùng con dấu đỏ đóng lên.

Trong này là tài liệu gì mà cẩn thận như vậy? Cô lấy ra đặt trên đầu gối, cúi đầu nhìn bên trên viết tên mình, trong lòng càng thêm tò mò, cô dùng sức xé niêm phong, một đống tài liệu cứ như vậy xuất hiện trước mặt cô!

Cô không thể chờ đợi cầm lên xem, khi thấy bên trong viết gì đó, thoáng chốc cả người như ngã vào hầm băng, lạnh từ đầu đến chân. “Bộp.” Tiếng tài liệu rơi xuống kéo tinh thần cô về, cơ thể lảo đảo không còn sức sống nằm xuống.

Thì ra tất cả những chuyện này đều là anh ta dày công thiết kế! Buồn cười quá đi! Mình ngây ngốc ngã vào, ngay cả mẹ cũng bị lôi kéo vào! Ha ha, cô bắt đầu cười to, cười không nghỉ, nước mắt chảy ra cô vẫn cười, tiếng cười rất quỷ quái, giống như là vừa khóc vừa cười.

Không biết cười bao lâu cô cảm giác hình như mình khóc mới ngưng cười, trong đầu đều là chuyện bên trong tài liệu ghi lại, bao gồm cả việc sao mình bị ba đưa lên giường anh ta, còn anh ta lợi dụng chức quyền ép Vu thị vào đường cùng, tất cả những chuyện này đều do anh ta cẩn thận sắp đặt!

Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao phải mang mẹ đi? Tại sao để cô biết tất cả mọi chuyện? Tại sao không để mình đi theo mẹ?

Vu Thiện vô lực nằm trên giường, khóc không ra tiếng, ngay cả Âu Dương Lãnh về cô cũng không phát hiện ra, cho đến khi mình bị Âu Dương Lãnh ôm lấy, nằm trong lồng ngực ấm áp đó.

“Buông tôi ra! Đừng động vào tôi!” Vu Thiện căm hận nhìn chằm chằm Âu Dương Lãnh, hận không giết chết được anh ta, hai tay cố gắng đẩy ngực cường tráng của Âu Dương Lãnh ra, dựa gần anh ta khiến cô muốn nôn.

“Em còn chưa tỉnh sao?” Âu Dương Lãnh đón nhận ánh mắt vừa giận vừa hận của cô, không hiểu mình chọc giận cô chỗ nào, mình đã biến mất một tuần, về nhà đầu tiên là muốn nhìn cô một chút, khi nhìn thấy cả phòng lộn xộn, còn cả tiếng khóc nho nhỏ của cô, không để ý người mệt mỏi chỉ muốn xác nhận cô có khỏe hay không, còn cô lại cho mình ánh mắt này?

Kể từ sau khi mẹ đi, tinh thần cô chẳng tốt chút nào, anh cho rằng cô chỉ là không cách nào thích ứng được việc Ninh Chân mất đột ngột khiến cô đau khổ, nhưng hôm nay cô tràn đầy hận ý với mình!

“Tôi rất tỉnh táo, tỉnh táo để biết chuyện anh đã làm!” Vu Thiện quơ hai tay ngăn cản anh đến gần, cô không bao giờ ngoan ngoãn nghe lời nữa, sau khi biết được tất cả hành động của anh ta, cô hận không tự tay giết chết anh ta được!

“Em nói gì?” Âu Dương Lãnh bắt hai tay quơ lung tung của cô, nghi ngờ hỏi, lời của cô có ý gì? Cô biết cái gì? Anh nghi hoặc nhìn cô, vẻ mặt anh khiến Vu Thiện cho rằng mình nói đúng, tài liệu viết cũng là thật!

“Nếu muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm!” Vu Thiện lạnh lùng nói, một tay đẩy tay anh ra, cầm tài liệu trên đất vứt xuống trước mặt anh: “Xem thử đi, chuyện tốt mà anh làm!”

Âu Dương Lãnh nhận lấy, nhưng khi nhìn rõ nội dung bên trong cả khuôn mặt vặn vẹo, bàn tay nắm chặt tập tài liệu, cả người phát ra lửa giận khát máu: “Là ai đưa cho em? Em tin?” Rốt cuộc là ai mà biết tường tận như vậy?

“Sao? Làm chuyện tốt bị phát hiện, xấu hổ hả?” Vu Thiện lạnh lùng khiêu khích, tròng mắt mang theo hận ý, cả người tràn đầy căm hận đối với Âu Dương Lãnh, nếu như không phải anh ta thì mình sẽ mất mẹ ư?

“Thiện Nhi, em hãy nghe tôi nói, không phải như em nghĩ!” Khoảnh khắc này Âu Dương Lãnh thấy lúng túng, vẻ mặt quyết tuyệt của cô khiến anh hoàn toàn hoảng hốt, giống như bất cứ lúc nào cô cũng có thể rời khỏi mình, cảm giác khủng hoảng đó làm anh bắt đầu hoảng sợ, còn anh sợ lại càng làm Vu Thiện tin tưởng, tất cả những chuyện này đều do anh cố ý!

“Ha ha, Âu Dương Lãnh, anh cũng không ngăn cản được tôi đâu!” Vu Thiện từ trên giường nhìn thẳng vào Âu Dương Lãnh: “Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Nói xong, muốn xuống giường rời đi, sau này chẳng còn ai uy hiếp mình nữa!

“Em cho rằng em có thể rời khỏi chỗ này sao?” Sau lưng truyền đến giọng lạnh lùng của Âu Dương Lãnh, lúc nãy anh hốt hoảng giờ đã khôi phục phục bình thường, giống như hoảng hốt chưa từng xuất hiện. lqdon

“Anh cho rằng tôi sẽ nghe lời anh?” Vu Thiện đứng thẳng người cố gắng đè nén cơn giận của mình, Âu Dương Lãnh vẫn còn ảo tưởng muốn khống chế mình ư? Hừ, từ lúc mới bắt đầu anh ta đã không có tư cách uy hiếp mình!