Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 118: Lật người ngủ tiếp




Vẫn không có từ bỏ cái thói quen này nha, vậy cũng đừng trách em, ai kêu em bắt gặp được? Bánh nướng áp chảo, em tới rồi...! Sáng tỏ cười một tiếng, Lạc Mật Mật thuận lợi nhào tới trên giường lớn mềm mại, làm nệm không ngừng nhấp nhô.

Nhưng, Lạc Thiểu Trạch ngủ say một chút phản ứng cũng không có, hoàn toàn vẫn còn ở trong mộng không cách nào tự kềm chế.

Hắc hắc, như vậy anh cũng không tỉnh? Cái này cũng đừng trách!

Theo sống lưng bóng loáng nhẹ nhàng leo lên, Lạc Mật Mật nhìn chăm chú một lát, ngước mắt nhìn trần nhà thử dò xét nhẹ nhàng hôn đôi môi mỏng của Lạc Thiểu Trạch.

"Ai nha, không có tí sức lực nào, nữ chủ động thật không dễ chịu. Là ai nói ‘nam đuổi theo nữ cách ngọn núi, nữ truy nam cách tầng sa ’ nha, mình theo đuổi đã nhiều năm như vậy, mới có cái chân mày, này không phải là chuyện nữ nhân làm sao?"

Suy nghĩ một chút, Lạc Mật Mật đã cảm thấy giận dễ sợ, ngồi thẳng người chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Lạc Thiểu Trạch ngủ say.

Tại sao có thể ngủ chết như vậy đây? Mình đã chạy tới trên giường, còn không tỉnh. May nhờ là mình, ngộ nhỡ là nữ nhân khác có phải hay không xong chuyện hắn cũng không tỉnh à? Ai u ai u, mình đang suy nghĩ gì đấy? Có phải hay không bị Bùi Nhã Phi lưu lại hậu di chứng rồi sao!

"Mau tỉnh lại nha, mau tỉnh lại nha!" Lạc Mật Mật đụng ngã trên người Lạc Thiểu Trạch, đưa ra tay nhỏ bé vạch ra ánh mắt của anh, lớn tiếng la hét.

Không nhịn được lay mở của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch không nhịn được, "Kẻ chết điên, ngươi làm gì thế? Nếu để cho tôi ngủ một lát . . . . . ."

Lật người ngủ tiếp.

"Kẻ điên" ? Vẫn là chết đấy! Đây là đang nói mình sao? Ông trời của tôi ơi, đây là nói mớ còn là lời nói thật nha!

"Bánh nướng áp chảo, cũng mấy giờ rồi còn chưa chịu rời giường, anh cũng không biết thẹn thùng, mặt trời công công cũng nướng tới cái mông!" Lạc Mật Mật nhất quyết không tha bắt lấy cánh tay của Lạc Thiểu Trạch lúc ẩn lúc hiện.

Lạc Thiểu Trạch híp mắt ngẩng đầu lên, xác định thật sự là Lạc Mật Mật, lập tức vùi đầu trong gối nằm buồn khổ không dứt, "Em hãy tha cho anh đi, tối hôm qua một đêm anh không ngủ, em thật tốt, ngủ một buổi tối, em phát từ bi đi."

"Không được, không phải anh nói là em là nữ chủ nhân nhà này, vậy em có quyền chi phối anh làm việc, nhanh lên một chút."

"Làm việc? Làm chuyện gì?" Bị Lạc Mật Mật giày vò như vậy, Lạc Thiểu Trạch cũng sớm đã mất đi buồn ngủ, nhưng vẫn là nhắm mắt giả bộ ngủ.

Lạc Mật Mật phịch phịch từ trên giường leo xuống, chạy đến tủ quần áo kéo ra rất nhiều quần áo.

Tủ quần áo của Lạc Thiểu Trạch luôn luôn chỉnh tề đến nỗi thể, có thể nói là hà khắc. Mỗi một bộ quần áo cũng được ủi thẳng tắp toàn bộ. Mỗi một áo sơ mi cũng làm sạch không tì vết. Nhưng mà trong nhiều quần áo màu sắc rực rỡ, hơn nữa còn có một chút quần áo dơ bẩn.

Một phen ném trên mặt đất, Lạc Mật Mật chống nạnh mặt cười xấu xa, "Ừ, những thứ này..., nhanh đứng lên giặt đi!"

Từ từ mở mắt, Lạc Thiểu Trạch khom lưng kiền nhìn quần áo dưới đất, nhất thời tức giận, "Lạc Mật Mật, em đang làm cái gì vậy? Quần áo bẩn như thế này làm sao em có thể đặt vào trong tủ quần áo của anh, em điên rồi!"

"Anh không quan tâm em đặt đâu, dù sao anh nói em là nữ chủ nhân, anh phải nghe em."

"Rốt cuộc em có biết nữ chủ nhân chính là cái gì không, nữ chủ nhân chính là chăm sóc nhà, chăm sóc áo cơm cuộc sống thường ngày, dĩ nhiên bao gồm giặt quần áo. Chính em làm đi!" Nói xong, Lạc Thiểu Trạch không nhịn được bịt kín chăn giả bộ ngủ.