Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 81: Tỉ mỉ trang trí phòng




Editor: Trà sữa trà xanh

"Thiểu Trạch, đỡ em. . . . . ." Giọng nói y hệt cừu non từ trên mặt đất truyền đến, Bùi Nhã Phi một tay che đầu gối đỏ bừng, một tay giơ lên giữa không trung, dùng ánh mắt nhu tình nhìn Lạc Thiểu Trạch.

Nếu là ngồi trên đất lúc này là Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch sợ rằng không cần suy nghĩ, trước tiên xông lên phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó ân cần thương yêu cô. Nhưng, đây là Bùi Nhã Phi, Lạc Thiểu Trạch có chút do dự.

Hắn thậm chí có điểm hoài nghi có phải Bùi Nhã Phi lại đang diễn trò hay không?

Nhưng, không thể không giúp đỡ một cô gái, bất kể có âm mưu gì, Lạc Thiểu Trạch từ từ ngồi xổm người xuống, cách Bùi Nhã Phi nửa thước.

"Em không sao chứ?" Đôi tay của Lạc Thiểu Trạch khoác lên trên đầu gối, xem xét đầu gối của Bùi Nhã Phi, vẻ mặt nghi ngờ.

Bộ dáng này của Lạc Thiểu Trạch, Bùi Nhã Phi dĩ nhiên hiểu là có ý gì rồi, nhưng mà ở trong mắt cô chuyện gì cũng không thể ngăn cản, bởi vì không có thứ gì cô không có được, trừ phi cô không muốn.

"Thiểu Trạch, em rất đau, đầu gối giống như bị dập rồi, anh mau giúp em xem một chút đi!" Bùi Nhã Phi cố ý nói mù quáng, bộ dáng đáng thương khiến bất kì đàn ông nào cũng thương hại, huống chi tướng mạo của Bùi Nhã Phi phải kể là đến hàng đầu mỹ nữ, một ánh mắt có thể lay động lòng người đang bình thản.

Lạc Thiểu Trạch cúi đầu trùng hợp đụng phải ánh mắt của Bùi Nhã Phi, nhưng là rất nhanh anh liền tránh ra. Suy nghĩ một chút không thể không giúp, vì vậy nhô đầu ra cẩn thận xem xét.

"Nhưng, anh cảm thấy không sao nha!" Đầu gối ửng đỏ không thấy bị trầy cũng không có sưng to lên, không giống như Bùi Nhã Phi nói.

"Thật, thật rất đau, anh nói xem em có phải bị gảy xương không đây?"

"Nào có, sẽ không, nếu không anh liền đưa em đến bệnh viện!"

"Em không đi bệnh viện!" Bùi Nhã Phi trong lúc lơ đãng nhanh chóng ôm cổ của Lạc Thiểu Trạch, khuôn mặt dựa thật sát vào cằm của Lạc Thiểu Trạch, hơi thở ấm áp làm cho Lạc Thiểu Trạch không được tự nhiên, "Thiểu Trạch, em nghỉ ngơi một chút là tốt, anh đưa em đến phòng đi, em không tự đi được."

Lạc Thiểu Trạch im lặng.

Vẻ mặt bất đắc dĩ, Lạc Thiểu Trạch còn có thể nói cái gì, tay cũng đã vắt trên cổ rồi, huống chi người ta là bị té? Vì vậy, Lạc Thiểu Trạch thuần thục ôm lấy Bùi Nhã Phi, cất bước đưa vào gian phòng.

Mới vừa vào cửa, Lạc Thiểu Trạch ôm Bùi Nhã Phi đứng sững sờ ở cửa. Chỉ thấy phòng đầy trướng sa màu hồng, nồng nặc mùi hương Lavender, trên giường bày bao phòng ngừa thai cùng áo ngủ chữ T khiêu gợi ngay ngắn, trên bàn còn để roi da, đều là "Lợi khí" trêu đùa huyết mạch.

Lạc Thiểu Trạch im lặng, một câu nói cũng không muốn nói, chỉ cảm thấy có cổ lực lượng dắt mình ra. Là lý trí khuyên giải anh không nên đi vào, nếu không lần này thật sự rơi vào tay Bùi Nhã Phi.

"Thiểu Trạch, anh làm sao vậy? Anh không phải đặt em lên giường sao? Còn do dự cái gì đây?" Giọng nói mềm mại của Bùi Nhã Phi vang lên, Lạc Thiểu Trạch không khỏi rùng mình.

Lạc Thiểu Trạch quay đầu, mặt không vẻ gì nhìn Bùi Nhã Phi trong ngực mình, "Nhã Phi, đây là sao?"

"Ai nha, đừng gọi người ta là Nhã Phi, gọi ‘ em yêu ’, em vẫn thích anh gọi em bằng tên này hơn."

"Ngượng ngùng, không được." Lạc Thiểu Trạch xoay đầu qua, nghiêm túc nhìn về phía trước.

"Được rồi được rồi, vậy anh cũng nên bế em đến giường? Chân của em vẫn còn đau nha!"