Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Chương 90: Tôi tùy tiện đứng lên là người không tốt




Mặc dù trong lòng cảm giác rất sảng khoái, nhưng trên khuôn mặt của Lạc Mật Mật biểu hiện không vui vẻ, giả bộ đáng thương quan tâm đến gần.

"Ai u, da thịt của anh sao yếu ớt vậy, người ta không dùng sức, làm sao sẽ gây thương tích lợi hại như vậy đâu? Anh sẽ không trách móc người ta chứ? Người ta không phải cố ý nha."

Người con gái dã man này không làm nũng thì thôi, nếu bung ra thì có thể ngán chết người. Cho nên chiêu này rất có tác dụng, trên bộ mặt hưởng thụ của Tề Nguyên Kiệt nở rộ nụ cười.

Đi bộ tới phòng khách, Tề Nguyên Kiệt đưa tay móc thẻ mở phòng ra, đột nhiên kéo Lạc Mật Mật vào.

Không để cho Lạc Mật Mật phản ứng, Tề Nguyên Kiệt liền đem đầu chôn vào nơi cổ của Lạc Mật Mật cường hôn, Lạc Mật Mật ghê tởm muốn ói. Giường cách đó rất gần, Tề Nguyên Kiệt thuận thế đem Lạc Mật Mật ngã xuống, vừa định tiếp tục, lại cảm thấy có uy hiếp, Tề Nguyên Kiệt bất đắc dĩ hoảng sợ dừng ở không trung.

Chỉ thấy Lạc Mật Mật nghiêng thân, một cánh tay đặt trên giường, một cánh tay khác để trên lồng ngực của Tề Nguyên Kiệt, chân chậm rãi nâng lên, mũi chân hung hăng đạp vào vũ khí cực kỳ quý báu của Tề Nguyên Kiệt.

Tề Nguyên Kiệt cúi đầu xem đáy quần của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Lạc Mật Mật đang mỉm cười, thật sâu nuốt giọng điệu, "Mật Mật, cô, cái này là?"

"Đừng gấp gáp như vậy nha, dù sao thì anh cũng phải đi tắm chứ, tôi không thích đàn ông hôi thối, sẽ dễ dàng kích thích sự nhạy cảm võ công của tôi, tôi luyện qua võ thuật, cẩn thận tôi không chú ý sẽ m@l/q'd làm cho đệ đệ kiêu ngạo của anh bị phá hư, tôi không chịu trách nhiệm nha."

Vẻ mặt Tề Nguyên Kiệt đau khổ, thân thể run lên cầm hai cánh tay bị thương, "Mật Mật, em xem tay của tôi đi, tắm thế nào, nếu không hôm nay chúng ta liền thông qua được không!"

Vừa định đi xuống, bỗng nhiên Tề Nguyên Kiệt có cảm giác tiểu đệ đệ của mình bị đau, bất đắc dĩ chỉ có thể chậm rãi đứng lên, "Được rồi, được rồi, anh đi, anh lập tức đi, tiểu bảo bối, chờ anh nhé! Chờ anh."

Nói xong, Tề Nguyên Kiệt cởi quần áo quay đầu xem Lạc Mật Mật, không bỏ được xông vào phòng tắm.

Trong phòng tắm ồn ào tiếng nước chảy, người bên trong tận tình hát vang, nhưng người bên ngoài cũng không được xem thường.

"Hừ, tôi không phải là người tùy tiện, nhưng tôi mà tùy tiện đứng lên là người không tốt, Tề Nguyên Kiệt, coi như hôm nay anh xui xẻo, anh đụng phải bản cô nương, chờ chịu chết đi!"

Nói xong, Lạc Mật Mật nhặt áo khoác của Tề Nguyên Kiệt lên, lấy điện thoại di động ra, tìm trong danh bạ, số điện thoại của vợ Tề Nguyên Kiệt.

"Chồng của bà đang vụng trộm với người khác ở phòng 2213 tại quán rượu Phú Hào." Nhẹ nhàng phát một tin nhắn.

Mặc dù không có gặp qua dáng vẻ của vợ Tề Nguyên Kiệt nhưng Lạc Mật Mật sớm đã nghe nói đây là một con cọp mẹ rất lợi hại, đây cũng là nguyên nhân mà Tề Nguyên Kiệt luôn lén lút trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Nghĩ đến bộ dạng nổi điên tức giận của vợ Tề Nguyên Kiệt, Lạc Mật Mật liền muốn cười to.

Sau đó, Lạc Mật Mật cầm tất cả quần áo ở cửa phòng tắm, chạy tới cửa sổ, kéo ra một cánh cửa ném toàn bộ ra ngoài.

Vỗ hai tay, Lạc Mật Mật xoay người lại, đi tới nơi để túi xách, nhanh chóng móc ra một sợi dây, roi da, trong túi trang điểm còn có một loại bảo bối độc nhất vô nhị.

Hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, Tề Nguyên Kiệt hôm nay sẽ để cho anh ta chết thống khoái.

"Mật Mật, anh tới đây!" Tề Nguyên Kiệt đột nhiên đẩy cửa phòng tắm ra, bên hông chỉ bọc khăn tắm ngang hai cánh tay chạy về phía đầu giường lớn.

Nhưng là trên giường trống không. Lạc Mật Mật đi đâu vậy.