Tổng Giám Đốc Si Mê Người Yêu Yêu Nghiệt

Chương 22: Chủ tâm giết người




Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Trong một căn nhà ba tầng ở vùng ngoại ô, Trần Trạch đang hăng hái vì vừa nhận được quyền thừa kế nhà họ Trịnh không lâu, bây giờ lại loay hoay sứt đầu mẻ trán. Chuyện anh ta được thừa kế nhà họ Trịnh không biết bị ai truyền ra ngoài, khiến mấy gia tộc đối địch với nhà họ Trịnh liên hợp lại công kích anh ta. LQĐ

Sắc mặt Trần Trạch khó coi hất xấp tài liệu trên bàn tung tóe, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao chuyện này đột nhiên bị truyền ra ngoài?”

Tiểu Dư - người đại diện đồng thời cũng là trợ thủ đắc lực của Trần Trạch đứng bên cạnh, sắc mặt nặng nề, anh ta chần chừ một lúc rồi mở miệng, “Có phải do mấy người lão làng bên nhà họ Trịnh phản đối anh cố ý truyền tin tức ra ngoài, muốn cho anh sống không yên?”

“Sao có thể!” Trần Trạch khoát tay, “Mặc dù bọn họ phản đối tôi nhưng dù sao cũng là người nhà họ Trịnh, bị mấy gia tộc đối nghịch với bọn họ vây kín công kích thì tốt chỗ nào? Trừ khi….” Trừ khi bọn họ thà rằng nhà họ Trịnh bị tiêu diệt, cũng không muốn giao quyền hành của nhà họ Trịnh cho mình. Nhưng Trần Trạch vừa nghĩ tới bộ dạng ham lợi ích của mấy lão làng nhà họ Trịnh liền bác bỏ nghi ngờ này.

Tiểu Dư cau mày hỏi tiếp, “Vậy nếu không phải là do mấy lão già kia, vậy anh đắc tội với ai chứ?”

Trần Trạch cười nhạo, “Có oán hận với tôi cũng chỉ là mấy ngôi sao nhỏ bé không có năng lực gì trong giới giải trí, bọn họ làm gì có bản lĩnh biết rõ chuyện nhà họ Trịnh?”

Đợi chút…. Giới giải trí?

Vẻ mặt Trần Trạch cứng lại, đột nhiên đứng lên, giới giải trí…. Tô Dục… Lạc Bắc Minh.

“Sẽ không phải là Lạc Bắc Minh chứ!” Trần Trạch lẩm bẩm nói.

Tiểu Du nghe vậy thì biến sắc, “Gia chủ nhà họ Lạc? Cậu chủ, không phải chuyện anh có ý đồ với Tô Dục bị Lạc tổng biết đấy chứ! Có phải gia chủ nhà họ Lạc bất mãn với việc anh động vào người của anh ta, nên mới…..”

Vừa nghĩ tới rất có thể vì Tô Dục cho nên anh ta mới lâm vào tình cảnh này, Trần Trạch liền tức giận nắm tay đánh mạnh xuống bàn, “Tiện nhân kia!”

Đang lúc không khí trong thư phòng rất nặng nề, điện thoại của Tiểu Dư đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Tiểu Dư liếc nhìn vẻ mặt cậu chủ nhà mình, thấy cậu chủ còn đang suy nghĩ liền nhẹ chân nhẹ tay đi đến góc thư phòng nhận điện thoại, “A lô…”

Sau khi cúp máy, tựa như anh ta không thể tin lời người trong điện thoại vừa nói, há miệng vô cùng khiếp sợ, thật lâu sau, anh ta mới lấy lại tinh thần nhìn cậu chủ, “Cậu chủ, là điện thoại của XX.”

“Ai?” Vẻ mặt Trần Trạch không kiên nhẫn hỏi một câu, hiển nhiên không nhớ tên trong miệng Tiểu Dư là ai.

Tiểu Dư, “Chính là người cậu chủ phái theo dõi Tô Dục.”

Trần Trạch nghe vậy càng không kiên nhẫn, tiện tay vẫy vẫy, “Bây giờ tôi nào còn để ý gì chuyện này nữa?”

“Cậu chủ.” Tiểu Dư nghiêm mặt nói, “XX phát hiện một chuyện cực kỳ quan trọng.”

Thấy sắc mặt Tiểu Dư nghiêm túc như vậy, hiểu thái độ làm người từ trước tới giờ của Tiểu Dư đồng thời cũng biết năng lực của anh ta, giọng Trần Trạch trở nên nghiêm chỉnh, “Chuyện gì?”

“Là tuyến đường của Tô Dục.” Giọng Tiểu Dư không tự chủ khuếch trương, hiển nhiên không dám tin vào tin tức vừa nhận được, “Ngày nào cậu ta cũng đều trở về chỗ XXXX.”

“XXXX?” Trần Trạch có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, đồng tử mở to, “Đây chẳng phài là… Nhà họ Tô, như vậy chẳng phải Tô Dục là….”

Tiểu Dư gật đầu, “Nếu như tình huống là thật, vậy quả thực Tô Dục rất có thể là người thừa kế thần bí kia của nhà họ Tô.”

Không nghi ngờ đường đường là người thừa kế nhà họ Tô sao lại ở trong làng giải trí, vì chính mình cũng như thế, Trần Trạch ngược lại nghĩ tới một chuyện khác, “Nếu như Tô Dục thật sự là người thừa kế nhà họ Tô thì… Như vậy chuyện tung tin tôi là người thừa kế của nhà họ Trịnh cũng có thể cậu ta có tham dự một phần, Tiểu Dư, cậu xác định lại chuyện này lần nữa đi.”

“Tôi đi làm đây.” Biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc, Tiểu Dư không chút nào trì hoãn.

Đêm đến, Trần Trạch nhận được điện thoại của Tiểu Dư.

“Chắc chắn đúng rồi.” Giọng điệu Tiểu Dư vô cùng quả quyết.

Vẻ mặt anh tuấn của Trần Trạch lúc này hơi vặn vẹo, đôi mắt đào hoa sắc bén ác độc, “À, không nghĩ tới tôi lại bị cậu ta tính kế, bây giờ tôi xác định chuyện này nhất định là nhà họ Tô giở trò quỷ, là muốn làm ngư ông đắc lợi sao?”

Tiểu Dư có chút bận tâm, nhà họ Tô chính là thủ lĩnh hắc đạo, đẳng cấp hào môn, không phải là người bọn hắn có thể đối phó, “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì? Là phơi bày chuyện Tô Dục ra ánh sáng để dời đi sự chú ý sao?”

“Không.” Chuyện tới nước này, ngược lại Trần Trạch bình tĩnh, “Đưa thân phận Tô Dục ra ánh sáng không tạo thành bất cứ uy hiếp nào với bọn họ, trái lại còn khiến bọn họ cảnh giác hơn.”

“Vậy… Chẳng lẽ coi như không biết gì cả sao?”

“Sao có thể chứ!” Vẻ mặt Trần Trạch u ám, hung ác nham hiểm lại có chút điên cuồng, “Cậu ta hại tôi gặp tổn thất lớn như vậy, không đáp trả chút thì sao được? Cậu bảo người…..”

Tiểu Dư nghe mệnh lệnh cậu chủ nhà mình liền bối rối, giọng điệu không nhịn được hơi gấp gáp, “Không, cậu chủ, việc này quá điên cuồng! Nếu chuyện bị bại lộ, nhà họ Tô nhất định không bỏ qua cho anh! Đến lúc đó không chỉ chút tổn thất như bây giờ đâu! Anh ngàn vạn lần nghĩ lại đi!”

Trần Trạch không thèm nghe Tiểu Dư khuyên bảo, khư khư cố chấp như cũ, “Làm theo lời tôi đi!”

“Cậu chủ…….” Tiểu Dư còn muốn nói để khuyên cậu chủ nhà mình từ bỏ chủ ý này đi, nhưng Trần Trạch dứt khoát cúp máy, ném điện thoại qua bên cạnh.

************************************************

Những ngày này, chuyện người thừa kế nhà họ Trịnh bị lộ ra ngoài khiến nhà họ Trịnh rối loạn, còn người khởi xướng là Tô Dục lại không có tâm tình vì thế mà cảm thấy nhìn có chút hả hê. Cậu một lòng muốn tránh nam chủ đại nhân, nhưng nam chủ đại nhân Lạc Bắc Minh lại luôn có biện pháp xuất hiện trước mặt cậu. Ví dụ như bây giờ, dựa vào danh nghĩa nhà đầu tư đến tổ phim cậu thăm trường quay, lúc cậu nghỉ ngơi còn chui vào phòng cậu, khiến đám diễn viễn và nhân viên công tác trong đoàn làm phìm đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn họ, thật sự khổ không nói nên lời.

“Bắc Minh, anh không có chuyện gì làm à?” Nhìn sang nam chủ đại nhân cứ đi theo sau lưng mình như chiếc đuôi nhỏ, cuối cùng Tô Dục không nhịn được bèn mở miệng.

Lạc Bắc Minh làm như không hiểu ý Tô Dục, cứ làm mấy việc như trợ lý, lúc lấy nước khoáng còn săn sóc vặn mở nắp bình nước.

Tô Dục nhận rồi bỏ bình nước qua một bên, tiếp tục đưa mắt nhìn Lạc Bắc Minh.

Lạc Bắc Minh không còn cách nào khác đành tùy tiện nói vài câu, “Không phải bây giờ tôi đang làm việc à.”

“Đừng giả bộ hồ đồ!” Tô Dục nghiêm túc nói, “Là tôi nói anh không bận việc à? Người đứng đầu nhà họ Lạc một ngày kiếm bạc tỷ mà!”

“Nhưng không có chuyện gì quan trọng hơn Dục!” Nếu bây giờ tôi đi làm việc thì sao có thể theo đuổi Dục được?

Tô Dục khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ, xem ra là Lạc Bắc Minh không buông tha cho mình. Nghĩ một lúc, cậu quyết định trịnh trọng mở miệng, “Bắc Minh, tôi thật sự chỉ xem anh như bạn bè thôi. Hai người chúng ta là không thể nào, anh có gia tộc của anh, tôi cũng có gia tộc của tôi, chúng ta đều có lợi ích của riêng mình, cũng đều là người phải thừa kế gia tộc.”

“Chuyện này có xung đột gì à?” Lạc Bắc Minh không pha trò cho qua chuyện như những lần trước, mà hiếm khi nghiêm mặt nói, “Dục, hai người chúng ta đều là đàn ông, không tồn tại quan hệ gả ra cưới vào, em trông nom gia tộc em, tôi quản gia tộc tôi, chúng ta có thể phân biệt công ra công tư ra tư, mặc dù về lợi ích thì có chút rối rắm, nhưng cũng có thể bình ổn mọi chuyện, Về phần chuyện người thừa kế, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, hai người muốn có con cũng không khó! Cho nên, rốt cuộc em đang băn khoăn điều gì?”

Đúng, tất cả đều không có vấn đề, nhưng mấu chốt là cậu vốn không muốn ở một chỗ với một người đàn ông! Tô Dục đen mặt, nhưng cứ nói như vậy với Lạc Bắc Minh thì sẽ không có hiệu quả gì, Tô Dục suy nghĩ một lát rồi có chủ ý, “Nhưng Bắc Minh, ba tôi chắc chắn sẽ không đồng ý hai người chúng ta ở cùng một chỗ.”

Lạc Bắc Minh biết đây chỉ là ý Tô Dục dùng để từ chối thôi, anh nghiêm túc nhìn Tô Dục, chậm rãi nói, “Dục, thật sự em không có chút xíu cảm giác nào với tôi sao?”

Tô Dục đang muốn mở miệng lại bị Lạc Bắc Minh cắt ngang, anh nói tiếp, “Nếu như em thật sự không có tý cảm giác nào với tôi, vì sao nguyện ý ăn cơm với tôi, nguyện ý hẹn hò với tôi, nguyện ý đi chơi với tôi? Vì sao khi tôi quấn quýt lấy em em chưa từng tức giận với tôi? Vì sao lúc tôi tỏ ra hơi yếu thế với em, em lại không có biện pháp với tôi? Dục, em không phải là người mềm lòng, những biểu hiện này của em đối với tôi, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì tôi là bạn bè của em sao?”

“Tôi………” Tô Dục muốn phủ nhận nhưng lại cảm thấy không thể nào cãi lại, nhất thời cậu cũng không biết nên nói gì.

Lạc Bắc Minh nhìn cậu thật sâu, “Nếu quả thật không muốn gặp tôi thì tôi sẽ rời đi, nhưng tôi hi vọng em có thể cẩn thận suy nghĩ mấy lời tôi vừa nói.” Nói xong liền xoay người rời đi.

Trong phút chốc đó, Tô Dục rất muốn gọi anh lại, vì nhìn bóng lưng cơ đơn của anh trong lòng thấy khó chịu. Nhưng đây cũng là suy nghĩ nhất thời, rất nhanh bị lý trí chiếm thượng phong, nếu không muốn ở cùng anh vậy tại sao còn cho anh hi vọng chứ?

Trong lòng Tô Dục cười khổ, trên mặt lại trưng ra nụ cười ưu nhã lễ phép như ngày thường, tựa như cái người vừa lúng túng kia không phải là cậu.

Hết chương 21