Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 467: Sức mạnh mới




Không ngoài dự đoán của mình, Dương Tuấn Vũ sau khi kiểm tra năng lực liền xác định đôi mắt hắn đã được tăng cường mọi tính năng lên gấp 3,4 lần. Ngoài khoảng cách nhìn rõ các chi tiết trong vòng bán kính hơn 300m, đôi mắt còn đem lại khả năng “tua chậm” các cử động, tất nhiên nó cũng có một ngưỡng nhất định, mọi cử động nếu được hắn tập trung vào thì đều chậm đi 3-5 giây. 

Tuy vậy, Dương Tuấn Vũ đã cảm thấy vô cùng hài lòng, thử hỏi trong một trận chiến sống còn, việc nhanh hơn đối phương vài giây sẽ có thể giết được đối thủ hoặc ít nhất có thể tránh thoát một đòn hung hiểm. Hắn tin nếu mình có năng lực hiện tại, trong trận chiến với Huyết Sát hắn chắc chắn không cần lưỡng bại câu thương mà sẽ rất dễ dàng giải quyết được tên này.

Ngoài năng lực đó, đôi mắt còn có khả năng xóa đi một màu sắc bất kỳ trong hệ thống màu, trừ màu đen, đây cũng là hắn tình cờ biết được. Lúc đầu hắn còn cứ nghĩ mình bị mù màu, nhưng không, nó thực sự có thể lọc đi một màu bất kỳ theo ý muốn. Tuy không rõ năng lực này có giá trị gì nhưng hắn cảm nhận nó sẽ hữu dụng trong một vài trường hợp. 

Trong đêm tối, hắn cũng có thể nhìn được lờ mờ trong khoảng cách 30m, và có thể phân biệt được khá rõ các vật trong vòng 5m xung quanh. Điều này thực sự khiến hắt rất bất ngờ. Liệu tới một ngày nào đó có phải muốn nhìn rõ trong đêm tối cũng được? 

Điều này khiến hắn thực sự chờ đợi vào những lần phá bỏ phong ấn sau. Nhưng nghĩ về cơn đau như muốn đem mình xé nhỏ ra thành từng mảnh thì hắn lại được một trận toát mồ hôi lạnh. Cảm giác đấy như bị tùng xẻo (cắt từng miếng thịt khỏi người, một loại hình phạt tàn khốc thời phong kiến), ngũ mã phanh thây vậy, quá kinh dị.

Dương Tuấn Vũ sau khi gật đầu hài lòng về đôi mắt thì liền tiếp tục kiểm tra sức mạnh bản thân. Hắn thực sự muốn biết sức mạnh của mình hiện đang thế nào.

Nhưng khi cảm nhận luồng Ki trong cơ thể hắn thực sự bất ngờ. Chẳng biết nó đã đột phá từ lúc nào, hiện tại chúng thực sự vô cùng căng đầy, kích thước và tốc độ tăng không dưới 3 lần so với lúc trước. Ki cũng đã chuyển dần sang màu vàng rực, sáng chói như ánh mặt trời ban trưa khiến người khác chắc chắn không dám nhìn trực tiếp vào nếu hắn sử dụng cường độ Ki cao nhất.

Ki hệ ánh sáng của Dương Tuấn Vũ ngoài tăng cường các khả năng như:

Cường hóa 15% tất cả tố chất thân thể.

Cường hóa vũ khí 20%: tính thiêu đốt, tính cứng rắn.

Được tăng phúc 15% khi chống lại sức mạnh hắc ám.

Nó còn xuất hiện thêm một tính năng: Phân rã 10%.

Có thể hiểu đơn giản, nếu hiện tại trong tay hắn là một hợp kim, hắn có thể dễ dàng phân tách ra thành từng kim loại riêng biệt, đây đúng là một tính năng sinh ra đề làm thợ rèn. 

Điều này khiến Dương Tuấn Vũ khá buồn rầu, hắn vừa thời gian trước có ý định tìm một nhóm người chuyên nghiệp sau đó để họ thay mình chế tạo đồ đạc, vũ khí, nhưng giờ tính năng này xuất hiện khiến hắn thật sự hoài nghi nhân sinh của mình. Hắn buồn rầu nghĩ “Không biết trong các kiếp trước kia, có khi nào mình khinh thường nghề rèn nên bây giờ hắn phải tự tay làm mọi thứ không?”

Tất nhiên, câu trả lời là không có câu trả lời nào. Hắn không có khả năng biết những kiếp khác mình đã làm cái gì.

Nhưng nghĩ lại thì công đoạn tinh lọc các tạp chất chính là công đoạn tốn nhiều thời gian nhất, giờ có năng lực này còn không phải mọi thứ đều dễ dàng hơn sao? Chưa kể, chỉ có làm thợ rèn thì mới biết được, làm được vũ khí hợp với bản thân mình nhất. Chứ nếu cứ để người khác làm giúp, đợi ra thành phẩm rồi mới tới lấy đi thì có vẻ không được yên tâm cho lắm.

Nghĩ sẽ có ngày tự mình sẽ rèn được một thanh vũ khí siêu cấp thì cả người hắn lại phừng phừng khí thế.

Đột nhiên hắn mở trừng mắt, năng lực phân rã đâu chỉ để rèn? Nếu gặp đối thủ có vũ khí và bộ giáp quá mức kiến cố thì sao? Lúc đó nếu tính năng này phát huy tác dụng thì mấy thứ kia còn không phải trở thành rác rưởi? Nghĩ tới đó mắt hắn sáng lên, trên mép quen thuộc nở một nụ cười đê tiện. 

Hắn đang nghĩ tới tràng cảnh, một tên tự cho mình là bá đạo, vỗ ngực thách thức mọi người, mà những người khác làm mọi cách đều không thể làm người hắn mảy may xuất hiện một vết xước. 

Trong lúc tất cả đang tuyệt vọng thì đột nhiên có một vầng sáng chói mắt xuất hiện, hắn oai hùng bước ra từng bước, sau đấy mắt cũng không thèm liếc một cái, giơ tay nhấc chân một chút, bộ giáp và vũ khí tên kia toàn bộ đều nát tươm, chảy ra như kẹo kéo. Mọi người mắt trợn tròn ngạc nhiên sau đấy hoan hô ngập trời. 

“Thật thú vị”

- Bốp.

Một cú đánh sau ót khiến hắn từ trong cơn mộng tưởng tỉnh lại, trước mắt đột nhiên từ đâu hiện ra một cô gái. 

Tất nhiên, cô cũng chẳng có thần thông quảng đại gì mà là hắn đang tự sướng quá nhập tâm nên không biết cô đi vào thôi. Mà người này không có ác ý nên Triệu Cơ tự dưng sẽ không báo cáo, thậm chí, cô còn đang ngồi một chỗ nào đó cười lăn lóc, ai bảo con người này quá ham hư vinh rồi, cần phải cho hắn ăn chút thiệt thòi.

- Julia, … à..., Dương Tử, em … làm gì ở đây?

Cô gái nhíu mày:

- Đừng gọi tôi là Dương Tử ở ngoài.

- Nhưng đây là ở trong phòng anh mà.

- Tóm lại tôi không cho anh gọi tôi là Dương Tử. Đừng có tự tiện.

Dương Tuấn Vũ biết cô vẫn chưa chấp nhận được sự thật bỗng dưng mọc ra thêm một người anh trai, ngay cả bản thân hắn cũng chưa tiêu hóa được chỗ thông tin bất ngờ này.

- Được rồi. Julia, em có chuyện gì?

- Cũng không có gì, chỉ là thấy anh vừa đột phá chắc nhiều thứ muốn tìm hiểu nên tới giúp một chút. Mà anh đừng có nghĩ gì, tôi làm vậy chỉ muốn trả công viên đá lần đó anh đưa cho tôi thôi.

- Ồ. 

Dương Tuấn Vũ sao còn không hiểu cô rõ ràng đang viện một cái cớ ngốc nghếch thôi. Lần đó hắn cũng chẳng ngu ngơ tới mức không biết cô rõ ràng đang cách ngày đột phá rất gần, có viên đá đó cũng chỉ rút ngắn được vài ngày thôi.

Nhưng hắn không biết, nếu lần đó cô không kịp đột phá sớm vài ngày thì lúc làm nhiệm vụ ở Brazil cũng đã mất mạng ở đó rồi. Cô nói tới trả ơn hắn một phần chính là thực lòng, còn một phần cũng là ngoài miệng mạnh mồm nhưng trong lòng là thở phào nhẹ nhõm cho cha mẹ. Ít nhất con trai của họ vẫn sống khỏe mạnh và vui vẻ. 

Sở dĩ gấp như thế là bởi vì theo tin tức mới nhất nhận được, ngày mai cô và một số thành viên sẽ xuất phát rời đi làm một nhiệm vụ ở rất xa, không biết ngày nào mới trở về. Mặt khác, là một người lính, lúc nào cũng phải lên sẵn tư tưởng chết trận. Nếu không giúp hắn nâng cao sức mạnh thì biết đâu sau vài ngày mình rời đi hắn lại bị mấy kẻ khác khiêu khích rồi không giữ được cái đầu lạnh mà lao vào sống chết thì sao? 

Khi quan sát trận đấu hôm trước, cô biết hắn rất có tiềm năng trở thành một cao thủ hàng đầu, nhưng hắn lại có quá nhiều điểm yếu, thậm chí coi là nhu nhược cũng không sai. Cô thậm chí nghĩ, nếu giờ một tên sức mạnh cấp độ Hầu Tước điểm cuối hoặc Công Tước đứng ra khiêu khích thì hắn cũng liều mạng mà chơi một trận sinh tử lắm. 

Mà tính cách hắn lại rất ngang tàn, luôn tự cho mình là đúng, sẽ chẳng có ai khuyên được nếu hắn đã quyết tâm làm. Tính cách này có thể giúp hắn lên tới đỉnh cao nhưng cũng có thể khiến hắn chết rất sớm. 

Cô không muốn mất thì giờ nên đi thẳng vào nội dung chính:

- Tôi sẽ giúp anh làm quen với cấp độ sức mạnh hiện tại.

- Em muốn giúp tôi?

- Sao? Nghĩ tôi không đủ khả năng?

Dương Tuấn Vũ lắc đầu:

- Không phải ý đó, chỉ là thấy hơi bất ngờ.

Dương Tử không nhiều lời, cô tránh khỏi ánh mắt của hắn, quay người bước ra ngoài sân. 

Dương Tuấn Vũ nhìn theo bóng dáng của cô thì bỗng cảm thấy cảm giác cô đơn. Hắn chợt hiểu ra, dù thế nào thì em ấy cũng chỉ còn lại mỗi một mình, cha mẹ mà cô luôn miệng gọi cũng chỉ là cha mẹ nuôi. 

Mặt khác, từ nhỏ cô đã phải ở một nơi hàng ngày đánh đánh giết giết, không ngủ thì chính là tập luyện và tập luyện. Sức mạnh lớn, võ công cao cường thì sao chứ? Chỉ sợ nếu được cô chỉ mong có một gia đình bình dị, hàng ngày đi học, đi chơi với các bạn, nói nói cười cười như thế là đủ rồi.

Còn việc đánh đánh giết giết, đối với cô cũng đâu có bao nhiêu ý nghĩa?

Nghĩ lại cả kiếp trước lẫn kiếp này, nếu như không phải hôm nay biết tin tức về cha mẹ thì hắn cũng cứ nghĩ mình là một cô nhi. Dù cha mẹ nuôi và Tuyết Yên có yêu thương bao nhiêu thì trong lòng vẫn còn đó một vết sẹo rất sâu không thể lành lặn lại được như bình thường. Để mỗi khi tình cờ nghĩ về nó là trong lòng không khỏi tránh được một trần buồn bã, tủi thân.

Ở đây, sư phụ Vô Diện cũng thường xuyên bế quan, cô lại thường xuyên lăn lộn làm nhiệm vụ bên ngoài. Không đối diện với kẻ thù, mới máu và xương thì cũng luôn sống trong tinh thần cảnh giác cao độ, trong đầu luôn lặp đi lặp lại việc phải hoàn thành nhiệm vụ.

Nhớ lại ngày đầu gặp nhau, cô còn rất nhỏ tuổi nhưng đã tinh thông thuật ám sát của ninja, thuần thục việc điều khiển zombie, để làm được điều đó thì suốt bao nhiêu năm thắng tuổi thơ, ngoài ăn ra chính là luyện tập không ngừng nghỉ. Con người mà, đâu phải cỗ máy. Cỗ máy làm việc quá nhiều cũng hỏng, còn cô gái nhỏ, gầy yếu kia liệu còn trụ lại thêm được bao lâu?

Dương Tuấn Vũ lòng muôn cảm khái, nghĩ tới việc đây cũng là em gái mình, là người được cha mẹ ẵm về nuôi từ còn tấm bé, trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một trận thương xót, tấm lòng một người anh trai bỗng nhiên thật lớn, miệng không tự chủ nói:

- Để anh bảo vệ em có được không? Sau này làm nhiệm vụ cũng đừng quá liều mạng.

Julia đang bước đi đôi chân bỗng khựng lại, nhưng cô không quay đầu mà coi như không nghe thấy gì, cũng chẳng lên tiếng đáp lại mà tiếp tục đi.

Dương Tuấn Vũ nói xong mới hối hận, hắn mặc dù nghĩ không sai nhưng làm vậy là quá đường đột rồi, “liệu em ấy có hiểu lầm ý mình không nhỉ? Tất cả cũng do lần nghịch dại đó hơi quá mức rồi.”