Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 553: Người hàng xóm bất đắc dĩ




Hắn chào một tiếng rồi rời đi, chỉ là vừa đi được mấy bước thì nghe cô ấy nói:

- Anh không nên hút thuốc lá, còn trẻ vậy đừng nên học theo mấy ông cụ. Hút thuốc chẳng có ích lợi gì đâu.

- Ừ. 

Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười, câu nói này kiếp trước hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần, nói không nghe lời thậm chí vì hắn không chịu bỏ thuốc mà cô ấy không cho hắn gặp 2 tháng làm hắn sợ, phải lập tức bỏ thuốc. Những ký ức vui buồn ngày đó dường như hắn vẫn chưa bao giờ quên được.

Nhìn bóng dáng người đó rời đi, Khả Nhi không biết mình có quá đa nghi không, cô thấy dường như giữa cuộc sống này, bóng lưng ấy quá cô đơn. 

- Người ta thế nào thì liên quan gì tới mày chứ?

Linh Khả Nhi tự vỗ vỗ vào má mình, ngồi xuống xoa xoa chân cho đỡ đau nhức, được một lúc, đúng như những gì hắn đoán, cô lại tiếp tục đi, chỉ có điều, giờ chân đau, chạy không được nữa, nên thay vì gấp gáp đi thang bộ, cô ngoan ngoãn quay vào đi thang máy.

Dương Tuấn Vũ vừa vào trong xe, nụ cười trên gương mặt đã tắt ngấm từ khi nào, hắn âm trầm lấy điện thoại ra gọi:

- Cha ạ! Vâng, con có chút chuyện muốn hỏi. Cha có biết việc chi nhánh nhà hàng Tuyết Yên thầu việc ăn uống trong Bệnh viện Thịnh Thế không?

- Ừ. Có chuyện gì thế? Đúng là có việc này.

- Cha cũng biết con không thu một đồng viện phí, mục đích là để giúp đỡ các hoàn cảnh khó khăn, vậy sao còn để nhà hàng thu tiền ăn của người dân?

- Cái này … Người ta buôn bán vẫn cần chút tiền mà. Lấy rẻ hơn bên ngoài cũng được chứ? 

- Lấy rẻ con không phản đối, nhưng dường như cái “rẻ” này không phải rẻ so với mặt bằng chung các nhà ăn thì phải? Còn định so với nhà hàng Tuyết Yên chính thì có lẽ đúng là rẻ hơn thật. 

Chỉ có điều, nhà hàng mình phục vụ đa số là khách có điều kiện, giá trị thương hiệu cũng rất cao, giá cả đương nhiên sẽ đắt, những người thu nhập trung bình, tốt thì sẽ dăm bữa nửa tháng tới ăn được, nhưng nếu áp dụng chi phí đó, dù có giảm một chút, để mang vào bệnh viện toàn người cơm ăn ba bữa cũng phải chi li tính toán, hay vì ốm đau bệnh tật mà nợ nần chồng chất, thì dù cơm có ngon, canh có ngọt, người ta cũng không dám tới ăn.

Con không có ý trách cha, nhưng việc này, cha nên xem lại giúp con.

Giang Tấn gãi đầu cười khổ, thế còn không phải trách, nhưng lần này nó nói đúng lắm, ban đầu ông cũng không nghĩ ra, mà chỉ nghĩ rằng người bệnh cần dinh dưỡng và đồ ăn vừa ngon vừa sạch nên ông đã phê duyệt cho một người cấp dưới tới đó mở tiệm ăn. Không ngờ lại xảy ra cơ sự này, đúng là nếu không bám vào thực tiễn thì mọi thứ dù tốt đều không có giá trị gì.

- Được rồi, cha sẽ bảo họ để xuống giá cơm bình dân.

Dương Tuấn Vũ lắc đầu: 

- Mọi thứ ở đó con cần miễn phí hoàn toàn. Thịnh Thế hay Tuyết Yên chỉ tốn kém thêm chẳng bao nhiêu chi phí cả, nếu đã làm việc thiện thì nên làm đến nơi đến chốn.

- Ừ, con nói có lý, yên tâm, cha sẽ lập tức thông báo với bên dưới. Chúng ta thực sự cũng không cần tiền của người nghèo để phát triển đi lên. Hay cho câu làm việc thiện thì nên làm tới nơi tới chốn, haha, con của Giang Tấn này đã trưởng thành rồi.

Dương Tuấn Vũ thở dài:

- Con đã trưởng thành lâu rồi cha à.

- Trưởng thành rồi thì sao không cưới vợ sinh con xem nào. 

- Alo … alo … Sao tự dưng mất sóng nhỉ …. Alo, cha có nghe thấy gì không? … Alo … Tút tút tút.

Giang Tấn mặt nghệt ra rồi lắc đầu cười khổ:

- Thằng nhãi còn bày đặt lừa cả cha mẹ.

Tuy nói vậy nhưng ông ta chẳng phiền muộn là mấy, con trai tuổi trẻ nên xông pha sự nghiệp, khám phá mọi thứ mới tốt, chứ cứ nheo nhóc vì vợ con từ sớm thì vạn sự quấn chân, làm sao có thể nhấc bước rời đi? Không phải ông kỳ thị gì việc lấy vợ sinh con, mà là có thời gian thì nên làm nhiều việc mình muốn trước khi ổn định gia thất. Đợi sau khi lấy rồi, hoàn cảnh khác, tâm thế khác, lúc đó sẽ khó mà thực hiện được, rồi sau này khi về già sẽ còn nhiều tiếc nuối.

- Ông cứ cẩn thận. Đừng tưởng tôi không biết ông nghĩ cái gì. Nó dù trẻ thật nhưng mà cũng đã đi khắp nơi khắp chốn rồi, sự nghiệp đã ổn thỏa, cưới vợ sinh con là tất nhiên. Ông không cần cháu bế thì xê ra, sau này đừng có đòi đứa nào gọi “ông nội”. 

Giang Tấn bị vợ mắng thì cười cười, phụ nữ và đàn ông vốn là hai giới riêng biệt, mà hai giới riêng, suy nghĩ cũng khác nhau, nếu cứ đem việc này ra tranh luận thì chỉ làm mẫu thuẫn bùng lên thôi. Nên ông chọn cách im lặng, mặc kệ vợ mình đang bắt đầu bài giảng đạo lý vợ chồng.

Dương Tuấn Vũ sau khi gọi xong thì vẫn không yên tâm lắm, hắn nhắn cho cha một tin bảo nên làm càng sớm càng tốt, sau đấy lại gọi cho DG bảo hắn ban xuống quy định mọi vấn đề thuộc vào bệnh viện Thịnh Thế sẽ được cung cấp miễn phí. Kể cả đồ tạp hóa, xe vận chuyển đi lại … đều được miễn phí hoàn toàn. Và việc này lập tức được áp dụng vào 6 giờ sáng mai.

Dương Tuấn Vũ sau khi nhận được tin nhắn của DG báo “xong việc”, thì nhìn đồng hồ đã là 23:56 phút, gần sang ngày mới rồi, còn hắn cũng được vệ sĩ đưa tới căn biệt thự số 68 Uyển Vân.

Đúng 5 giờ sáng, Dương Tuấn Vũ mở mắt, gần như đã thành thói quen, cứ vào giờ này hắn sẽ tự 

động thức giấc, vệ sinh cá nhân chút rồi đi chạy bộ buổi sáng.

Vẫn chiếc áo ba lỗ quen thuộc, dù đông hay hè, trên tai đeo chiếc headphone, cứ thế chạy quanh 

khu vực biệt thự này. 

Biệt thự ở Uyển Vân rất khác so với các căn biệt thự phổ thông. Mỗi căn ở đây đều được mua với giá trên trời, nhưng đồng nghĩa với đó là mọi thứ đều khiến bất cứ vị khách khó tính nào cũng phải hài lòng. 

Ngoài trang thiết bị, nội thất đều là hàng nhập khẩu từ các thương hiệu nổi tiếng của Italy, Đức, thì thứ khiến hắn thích nhất chính là diện tích của từng căn biệt thự. Mỗi căn đều có diện tích trên 2Km, không khí xung quanh đều do những hàng cây xanh lọc sạch, rất tươi mới, làm người ta quên 

đi cảm giác ngột ngạt, ô nhiễm khói bụi của nội thành.

Chính vì không khí xung quanh nơi này rất tốt, nên có không ít người chạy thể dục mỗi sáng. 

Dương Tuấn Vũ tuy đã rời nơi này 2 năm nhưng có một số người vẫn nhận ra hắn. Cậu nhóc cao lớn, điển trai, rất chăm chỉ chạy bộ mỗi ngày, mà đặc biệt là luôn lễ phép với mọi người. 

Hôm nay cũng vậy, sau khi chào một chú hàng xóm, hắn tiếp tục chạy, mọi chuyện vẫn vui vẻ là thế, cho tới khi hắn nghe thấy có tiếng gọi:

- Tuấn Vũ, đợi tôi.

Quay đầu lại thấy bóng dáng nóng bỏng của Hạ Minh Nguyệt làm hắn thất thần suýt đâm sầm vào cây cột điện. Dù đã mặc bộ đồ thể thao chất lượng tốt, nhưng hai khối bông mềm vẫn không chịu yên thân, cứ mỗi nhịp bước là nó lại nảy lên nhìn rất thích mắt. 

Giờ hắn đã hiểu, tại sao hôm nay lại có không ít đám thanh niên, và cả mấy ông chú trung niên cũng háo hức chạy bộ, vừa chạy đầu vừa ngó nghiêng quan sát xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó. Và đây, nguyên nhân chính là cô gái này chứ còn gì nữa. 

Cao khoảng 1m78, dáng người trước cong, sau lồi, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân dài được chiếc quần ngắn kheo ra trọn vẹn nét trắng trẻo, thon gọn. Gương mặt xinh đẹp yêu mị, hàng mi đen dài cong vút tự nhiên, đôi môi anh đào khẽ mở, làn da mịn màng, căng tràn nhựa sống thời điểm hoàn mỹ nhất của tuổi xuân. 

Mái tóc được buộc gọn kiểu đuôi ngựa lại khiến cô trẻ trung thêm vài phần, con yêu tinh chỉ hút hồn thông qua một cái nhìn thoáng qua này đúng là khiến tâm tình các đấng mày râu phải bạo động.

Chỉ có điều, mọi người đều rỉ tai nhau, nên ai cũng biết đây là thiên kim tiểu thư của một trong tứ đại gia tộc, cùng với đó là bà chủ của Uyển Vân sơn trang này, khiến những kẻ đó dập tắt ngay ý nghĩ trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng không có ý định đó, nhưng lại không thể cấm người khác thưởng thức vẻ đẹp kiêu sa, mị hoặc ấy được. 

Chính vì thế, ngay khi biết giờ giấy chạy bộ của cô ấy, từ những nhóc học sinh cấp hai cấp ba, hay thanh niên trai tráng, cho tới những ông chú trung niên, thậm chí còn cả một số ông lão tuổi ngoài lục tuần vẫn háo hức mỗi sáng đi chạy bộ, không có sức chạy thì đi bộ cũng vẫn cố phải đi.

Dù nắng, dù lạnh, nếu một ngày không nhìn thấy hình bóng cực phẩm ấy là y như rằng hôm đấy làm việc không có chút hiệu quả gì, thậm chí còn thua lỗ. Chẳng biết vô tình hay cố ý, văn hóa “tập thể dục buổi sáng” ở khu biệt thự Uyển Vân đã ra đời từ đây.

Dương Tuấn Vũ thoáng sững sờ vì sự có mặt của bà chị này, nhưng nghĩ lại, cả khu sơn trang hơn ngàn mẫu này là của người ta, việc tự mình sở hữu một vài căn, hoặc một vài chục căn cũng chẳng có gì phải ngạc nhiên cả. Nếu bản thân hắn có một chỗ mát mẻ trong lành thế này thì đương nhiên cũng chuyển tới đó ở cho sướng, việc gì phải rúc trong mấy căn nhà chật hẹp nơi đô thị ô nhiễm kia.

Gật đầu chào, hắn nói:

- Không ngờ lại gặp ở đây? 

Hạ Minh Nguyệt cũng được coi là người chăm chỉ rèn luyện thể lực và vóc dáng, cô đuổi kịp hắn mà vẫn giữ được nhịp thở đều đặn, tất nhiên, đó là do hắn cũng thả chậm cước bộ lại.