Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 135: Tôi không ngại




Khóe miệng Vũ Vi treo một nụ cười thản nhiên không chút sợ hãi nào mà còn quay lại khiêu khích nhìn Xa Lan, một điểm cũng không sợ ánh mắt Xa Lan.

Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Vũ Vi, Xa Lan tức giận đến muốn chết, nhớ tới lần trước chính mình bị Đồng Vũ Vi đùa giỡn, lại còn bị trúng hai cái tát, lửa giận trong lòng bà thẳng tắp bay lên, mấy ngày hôm trước Sở Xa lại bị Đồng Vũ Vi đùa giỡn xoay quanh, mua về nhà một đống quần áo đắt tiền, làm hại Sở Xa uổng phí tốn gần trăm vạn nguyên, nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng của bà càng thêm đặc hơn, nhưng là bà rất nhanh đem lửa giận đè ép xuống, bà đi qua người phục vụ đang bưng mâm rượu đỏ lấy một ly, trên mặt mang theo nụ cười cực kỳ rực rỡ hướng tới phía sau Vũ Vi mà đi đến quý phu nhân, thời điểm bà đi qua Vũ Vi, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, trào phúng nói, "Cười đi, thừa dịp có thể cười cứ cười cho đã đi." Nói xong, sắc mặt bà lạnh lùng, hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Vi một cái, nghiến răng nghiến lợi," Rồi một hồi cô sẽ khóc thôi!" Nói xong, trên mặt bà treo một bên mỉm cười thắng lợi, thẳng sống lưng, oai phong hùng dũng khí phách hiên đi qua Vũ Vi, cực kỳ giống như gà mái đấu thắng.

Vũ Vi nhịn không được lạnh lùng cười, nói khẽ, "Như vậy để tôi coi ai là người sẽ khóc a." Thanh âm của cô không lớn không nhỏ, vừa đủ để Xa Lan có thể nghe được.

Thân hình Xa Lan thoáng cứng đờ nhưng sau đó vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Thấy Xa Lan đã không còn đắc ý nữa, Vũ Vi hé miệng cười. Cô thấy người phục vụ bưng một cái mâm bên trong có một đĩa táo, cô nhẹ nhàng bóc lấy mà ăn,quả nhiên, hôm nay quả táo đặc biệt ngọt.

Lúc này, cô cảm giác trên người Mạc Tử Hiên tản ra khí tức rét lạnh, cô không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy rất nhiều thiên kim tiểu thư vây quanh bên cạnh Mạc Tử Hiên, trong đó có mấy cô gái có dáng người xinh đẹp, lại bưng ly rượu, trên mặt treo một mỉm cười quyến rũ, nhìn Mạc Tử Hiên.

Nhưng sắc mặt Mạc Tử Hiên lạnh lùng nhìn những mỹ nữ bên cạnh, trong con ngươi hiện vẻ chán ghét.

Thấy một màn như vậy, Vũ Vi cười lạnh, quả nhiên, trên đời này phụ nữ đều điên cuồng như vậy, đều là thích tiền tài , biết rõ Mạc Tử Hiên đã kết hôn, lại chẳng biết xấu hổ kề sát hắn. Nhưng không phải là trong túi hắn có tiền bạc sao?

Lại lạnh lùng nhìn Mạc Tử Hiên, cô có chút khó hiểu,theo lý thuyết Mạc Tử Hiên hẳn là người đàn ông cực kỳ đói khát mới đúng, nếu không thì đêm qua cũng sẽ không điên cuồng tìm cô, nhưng là toàn thân hắn toả ra một hơi lạnh lùng,trong hai mắt tất cả đều là thần sắc chán ghét nhìn mỹ nữ bên cạnh a? Phải biết rằng, những người phụ nữ này đều là Kim Chi Ngọc Diệp nha*!

(*) Cành vàng lá ngọc; tiểu thơ cành vàng lá ngọc

Vũ Vi tốt bụng kiễng chân lên bên tai Mạc Tử Hiên nhẹ giọng nhắc nhở hắn, "Những mỹ nữ rất tốt, nếu thích, anh nên nắm bắt lấy đi,tôi không ngại đâu. Dù sao sớm hay muộn chúng ta đều phải tách ra." Vốn là cô tốt bụng nhắc nhở Mạc Tử Hiên, nhưng không biết tại sao khi nói xong những lời này trong lòng cô có chút đau, không mùi vị.(Kyo: yêu òi :>)

Nghe được Vũ Vi nói vậy ,làm cho Mạc Tử Hiên tức giận không thôi, hắn thật không ngờ Đồng Vũ Vi cư nhiên lại đẩy hắn cho người khác, lại còn nói hắn, bọn họ sớm hay muộn đều phải tách ra!

Sắc mặt mặt lạnh lùng, trên gương mặt anh tuấn trải một hàn băng thật dày, hắn quay đầu trừng mắt Vũ Vi, cắn răng, từng chữ từng chữ,"Đồng Vũ Vi, em không ngại nhưng tôi ngại!Tôi là người không phải đồ vật. Emkhông thích tôi, thì cũng không cần tùy ý đem tôi đưa cho người khác, đời này tôi chỉ muốn em!" Nói xong, hắn tức giận bỏ cánh tay Vũ Vi ra, đẩy những người phụ nữ vây quanh hắn ra, đi thẳng về phía trước.