Tổng Giám Đốc , Tôi Sai Rồi !

Chương 17: Hiến Tủy




Bệnh viện.

Thiệu Hành nhìn bạn tốt hé ra khuôn mặt tuấn tú bị vết thương chồng chất, có lòng tốt khuyên, “Nghiêu, mình đem cái cô Hạ Hải Dụ điều khỏi phòng thư kí sang những ngành khác nhé?”

“Không được!” Đường Húc Nghiêu cắn răng nghiến lợi nói, không cẩn thận động tới da thịt trên mặt, đau đến khóe miệng co quắp.

Thiệu Hành bất đắc dĩ, đồng thời lại rất tò mò, “Cậu để ý cô ta như vậy làm gì, không phải là thật sự coi trọng cô ta đi?”

“Mình làm sao có thể coi trọng cái loại tiểu Ma Tước đó được?!” Đường Húc Nghiêu vẻ mặt có chút khinh thường, đúng, Hạ Hải Dụ chính là tiểu Ma Tước, chính cô ta cũng nói như vậy, nhưng là tiểu Ma Tước này cũng thật đặc biệt! So với Phượng Hoàng còn kiêu ngạo hơn!

Thiệu Hành khóe miệng hếch lên, đã hiểu, hóa ra là thói hư tật xấu của đàn ông quấy phá, càng cùng người khác bất đồng, thì càng muốn chinh phục, càng không chiếm được, thì càng tốt!

Lúc này, viện trưởng Trần đẩy cửa đi vào, nhìn Đường Húc Nghiêu mặt sưng đỏ, nhịn không được có chút buồn cười, tên nhóc này từ nhỏ đã ngang ngược, bây giờ rốt cục gặp phải khắc tinh.

“Chú Trần, cháu sẽ không bị hủy dung đi?” Đường Húc Nghiêu nhìn về phía gương, càng xem càng lo lắng.

“Nào có nghiêm trọng như vậy, gai đã lấy ra, chẳng qua là hai ngày nay phải chú ý không được dính nước, tránh cho lan ra.”

“Ừ.” Đường Húc Nghiêu yên lòng, đối với y thuật của chú Trần anh rất tin tưởng, đường đường là viện trưởng bệnh viện, bác sĩ y khoa, mấy chục năm kinh nghiệm lâm sàng, ông nói không thành vấn đề vậy nhất định không có vấn đề.

Viện trưởng Trần dặn dò mấy câu, lại chậm chạp không có ý rời đi, Đường Húc Nghiêu cùng Thiệu Hành đều thấy có chút kì quái, chú Trần không phải là người bận rộn sao, hôm nay sao có thể rảnh rỗi như vậy?!

“Chú Trần, chú có chuyện gì?”

Viện trưởng Trần thấy buồn cười, “Húc Nghiêu, lúc trước cháu không phải là làm cam kết hiến xương tủy sao, hiện tại có một đứa bé mắc bệnh bạch cầu có xương tủy tương ứng, chú muốn hỏi ý cháu.”

Nghe vậy, Đường Húc Nghiêu vẻ mặt có chút không được tự nhiên, chú Trần không hổ là người từ nhỏ nhìn anh lớn lên, thì ra là đã sớm nhìn thấu, không sai, anh ban đầu làm cam kết hiến xương tủy nhưng là vì mặt mũi Đường gia, muốn dùng loại việc thiện này chiếm được bình luận tốt của giới truyền thông, điểm xuất phát đầu tiên cũng không phải vì cứu người.

Nhưng mà, đó là ý nghĩ trước kia, hiện tại không giống nhau.

“Chú Trần, cháu nguyện ý hiến.”

Viện trưởng Trần cảm thấy thoải mái bội phần, nhân gian khó khăn thế này mới biết đại thiếu gia ngày càng có trách nhiệm đàn ông rồi!

Lật giở bệnh án trong tay, viện trưởng Trần từ bên trong lấy ra một phần tài liệu, “Húc Nghiêu, đây là tư liệu về đứa trẻ bị bệnh bạch cầu đó, cháu xem trước một chút.”

“Vâng.”

Hạ Hải Tinh?!

Người giám hộ Hạ Hải Dụ?!

A, thú vị!

Đường Húc Nghiêu nhếch lên môi mỏng, trong nụ cười lộ ra khí chất nguy hiểm, trong đầu hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn khi thì giống như một tiểu ác ma giảo hoạt, khi thì lại có chút quật cường giống con bò lớn ngu ngốc.

Hạ Hải Dụ, cô sẽ làm gì để cầu xin tôi đây?

Tôi rất mong đợi đây!