Tổng Giám Đốc , Tôi Sai Rồi !

Chương 79: Chuyện Tốt Vô Cùng




"Hoan nghênh quý khách!" Chủ nhật mỗi tuần, siêu thị buôn bán so với bình thường luôn tốt hơn nhiều, Hạ Hải Dụ kể từ sau lúc đổi ca vẫn bận rộn không ngừng, cũng không được nghỉ ngơi phút nào, nhưng cô vẫn không biết mệt mỏi.

Điện thoại di động trong túi đồng phục làm việc chợt đổ chuông, tiếng chuông này là dành riêng cho bệnh viện.

"Alo, viện trưởng Trần . . Được, năm giờ cháu sẽ đến phòng làm việc của chú. . Dạ, cám ơn, cám ơn,... hẹn gặp lại!"

Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt trong suốt của Hạ Hải Dụ sáng thêm mấy phần, viện trưởng Trần nói có tin tức tốt muốn báo cho cô, nhất định là thân thể Hải Tinh có tiến triển tốt! Trời ạ, thật kích động, thật hưng phấn!

Vốn bình thường quan niệm thời gian thiết tha chờ đợi có chút buồn chán, nhưng giờ thì, Hạ Hải Dụ không ngừng nhìn đồng hồ.

Đồng nghiệp tiểu Lưu cùng làm việc không nhịn được tò mò, hỏi "Hải Dụ, có phải cậu có chuyện gì tốt không?"

Hạ Hải Dụ đắc ý, gật đầu một cái.

Quả nhiên, tâm tình quyết định tất cả, sáng sớm hôm nay cô quyết tâm sống thật tốt, đúng là: có cố gắng sẽ có hồi báo, ha ha, ông trời có mắt!

Rốt cuộc đã đến lúc giao ban, Hạ Hải Dụ lập tức vào phòng thay đồ đổi đồng phục làm việc, mặc quần áo của mình, xong rồi cầm túi xách lên liền vọt ra khỏi siêu thị.

Cô xa xỉ một lần trước nay chưa từng có, ngồi taxi đến bệnh viện Nhân Dân.

“Viện trưởng Trần, cháu tới rời." Thở hổn hển.

"Ừ, Hải Dụ tới à, nhanh ngồi xuống." mặt viện trưởng Trần lộ vẻ hiền lành nói.

"Cám ơn chú!" Hạ Hải Dụ cúi người thật sâu một cái, sau đó ngồi xuống, cố gắng áp chế tiếng thở của mình.

Viện trưởng Trần nhìn nét mặt mệt mỏi như vậy của cô không nhịn được cảm thán, cô bé này so với con gái của ông không lớn hơn mấy tuổi, cuộc sống lại khổ cực đến thế luôn phải cố gắng, thật làm người khác rất đau lòng. Có lẽ chính vì vậy, Húc Nghiêu mới có thể cực kỳ thương tiếc đối với cô bé.

"Hải Dụ, hôm nay tìm cháu, là có tin tức tốt nói cho cháu biết —— Hải Tinh đã có thể thoát khỏi phòng bệnh vô khuẩn rồi."

Hạ Hải Dụ không dám tin, dùng sức nuốt nước miếng một cái, "Viện trưởng Trần, đây là thật?"

"Thật. Nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng đã có tiến triến đột phá!"

Tay nhỏ bé nắm thật chặt một góc quần áo, thật tốt quá, thật sự là chuyện cực tốt!

"Hải Dụ, kế tiếp chính là kì trị liệu thứ hai: khôi phục, cháu cũng biết phương diện này điều kiện ở nước Mĩ sẽ tốt hơn, mà bệnh viện của chú vừa đúng có hiệp nghị trao đổi với một bệnh viện bên Mĩ, cho nên hiện tại có một cơ hội có thể giúp Hải Tinh có thể đến Mĩ tiếp nhận trị liệu phục hồi, chi phí còn ít hơn ở đây, bởi vì bệnh viện đó trực tiếp sản xuất thuốc men, không cần ra vào cảng, cũng không có thuế khóa, so với trong nước giảm đi 30% - 45% ."

Hạ Hải Dụ nghe được, không ngừng sửng sốt, "Viện trưởng Trần.. ý của chú là…để Hải Tinh đi Mĩ?"

"Đúng."

Hạ Hải Dụ nhất thời có chút mơ hồ.

Viện trưởng Trần cười nhìn cô, "Hải Dụ, nếu chú ở trong điện thoại nói tin tốt cho cháu, dĩ nhiên sẽ không để Hải Tinh đơn độc ra nước ngoài, cháu cũng có thể cùng đi với nó, kì thực bệnh viện bên này sẽ lấy thân phận người nhà bệnh nhân giúp cháu giải quyết, cháu sang đó cũng có công việc, đến học viện Khổng Tử dạy Trung văn."

Điều kiện ưu việt như thế khiến Hạ Hải Dụ hoàn toàn động lòng, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, "Viện trưởng Trần, Trung văn của cháu không tốt lắm, ở trong nước nói một chút còn có thể, đi dạy người ngoại quốc... Lại phải nói thêm cháu cũng không phải tốt nghiệp sư phạm."

"Chỉ là dạy người ngoại quốc nói một chút thành ngữ, chuyện xưa của Trung Quốc thôi."

“Chú cảm thấy cháu có thể làm được không?" Hạ Hải Dụ vẫn cảm thấy không tự tin.

Viện trưởng không đáp mà hỏi ngược lại, "Nếu cho cháu thời gian chuẩn bị ba tháng, sẽ có lòng tin hay không?"

"Có!" cô kiên định trả lời.

Ba tháng, coi như không ăn không ngủ, ngày ngày trong thư viện, cô nhất định có thể đem thành ngữ, chuyện xưa của Trung quốc đọc đến làu làu!

Ra khỏi bệnh viện, ở sạp báo bên cạnh, Hạ Hải Dụ mua một phần bản đồ thế giới.

Nước Mĩ…bang California… San Francisco