Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 129: Cô Quả Nhiên Dây Dưa Không Rõ Với Anh Ta






Khi Đường Hoài An về đến nhà đã sắp 10 giờ tối, cô cảm thấy có hơi mệt mỏi, đứng ở cửa từ từ cởi đôi giày cao gót của mình ra.

Trong phòng khách sáng đèn, nhưng lại không nghe thấy âm thanh gì, trong lòng cô cảm thấy lạ, sau khi cất đồ xong thì xuyên qua khúc rẽ đi về phía phòng khách.

Có một người ngồi trên sô pha, là Mạc Tư Quân.

Đường Hoài An sững người, đi qua sô pha muốn đi thẳng lên lầu.

“Tôi nay cô đi đâu?”
Động tác của Đường Hoài An khựng lại, cô đương nhiên không thể nói lịch trình thật vào tối nay của cô cho anh được, vì thế vặn ngược lại: “Có liên quan gì tới anh không?”
Đang chuẩn bị đi, giọng nói của Mạc Tư Quân lại vang lên ở đằng sau: “Cô quả nhiên dây dưa không rõ với Triều Thế Minh.


Trái tim của Đường Hoài An hơi run, quay đầu nhìn người ngồi trên sô pha: “Anh có ý gì?”

Mạc Tư Quân từ từ đứng dậy hướng về phía cô, giữa hai người chỉ cách có vài mét ngắn ngủi: “Tôi có ý gì cô không rõ sao? Bữa tối của cô và Triều Thế Minh, ngon không?”
Cho dù Đường Hoài An có ngốc nữa, lúc này cũng đã phản ứng lại rồi, cô sửng sốt trợn to mắt: “Mạc Tư Quân anh theo dõi tôi?”
Mạc Tư Quân cười mỉa mai, trong đôi mắt tuyệt đẹp tản mạn ý lạnh: “Chẳng trách lần trước cô nói cô rất nhanh sẽ gặp mặt ba của đứa bé đó, động tác nhanh như vậy sao? Không sợ bị cánh truyền thông di theo chụp trộm?”
Đường Hoài An nghĩ đến lời nói dối mà cô đã nói ở trước mặt anh mất ngày trước, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực, từ cuối chỉ hờ hững nhả ra một câu: “Mạc Tư Quân anh thật sự là bị điên rồi, tôi không muốn nói nhiều với anh nữa cho dù chỉ là một câu, anh tự chơi một mình đi, thứ cho tôi không theo cùng.


Trên mặt Mạc Tư Quân mây đen bao trùm, giống như sắp bạo phát bất kỳ lúc nào.

Hình ảnh Triều Thế Minh đưa tay vén tóc thay cho Đường Hoài An lại hiện ra ở trước mắt anh, con thú giận dữ trong lòng cuối cùng cũng xổng lồng.

Ánh mắt sắc bén như dao của anh nhìn về phía cầu thang, Đường Hoài An đang muốn nhấc chân bước lên bậc đầu tiên, đột nhiên cảm thấy cánh tay của mình bị một lực mạnh kéo lại, cô nhất thời không kịp phản ứng, suýt nữa ngã ra sàn.

Cánh tay bị Mạc Tư Quân túm chặt, Đường Hoài An dùng sức giằng ra: “Buông tay!”
Mạc Tư Quân tiến thêm một bước về phía cô, ép cô nhìn thẳng: “Nhìn tôi.


Cằm của Đường Hoài An bị bóp, không thể không ngẩng đầu nhìn người đàn ông giống như phát điên ở trước mắt, giống y hệt với tối qua sau khi anh uống say.

Nụ hôn mạnh mẽ rơi trên môi, mặt, còn cả chiếc cổ trắng nõn của Đường Hoài An, Mạc Tư Quân hôn rất dùng sức, cô thậm chí cảm thấy không khí trong phổi của mình sắp bị anh hút hết, cô đưa hai tay muốn đẩy Mạc Tư Quân ra, sức lực của cô tối nay cũng rất lớn, Mạc Tư Quân vậy mà bị Đường Hoài An đẩy sau mấy bước.

Ham muốn của Mạc Tư Quân bỗng bị cắt ngang đã khiến anh rất tức giận, một giây sau bèn lộ ra bản tính thích khống chế cực mạnh của mình, Đường Hoài An vốn tưởng rằng Mạc Tư Quân sẽ tha cho mình, nhưng đột nhiên cảm thấy cơ thể của mình tự dưng nhẹ bẫng.

“Á!” Cô kinh hãi hét lên.

Mạc Tư Quân trực tiếp vác Đường Hoài An đi lên lầu.

“Mạc Tư Quân anh thả tôi ra! Anh còn có bản lĩnh gì khác ngoài việc lần nào cũng đối với tôi như vậy không hả!” Tay chân của Đường Hoài An vung loạn.

Một giây sau, hai tay của cô bị Mạc Tư Quân vặt ngược ra đằng sau người của cô, một động tác như này, Đường Hoài An hoàn toàn không chiếm được ưu thế rồi, lập tức mất đi mọi sức lực giãy giụa.


Trong giọng nói của Mạc Tư Quân toát ra ý lạnh khiến người ta không rét mà run: “Tôi còn có bản lĩnh gì? Cô lát nữa sẽ biết.


Anh nói cái gì?
Trong lòng Đường Hoài An dấy lên sự hoảng sợ, cô đương nhiên rõ cái gọi là “bản lĩnh” của Mạc Tư Quân rốt cuộc là gì, nhưng bây giờ! cô không thể.

Cô mới sảy thai không lâu, căn bản không chịu nổi sự dày vò như vậy, khi cô khổ sở suy nghĩ xem nên thoát thân làm sao, Mạc Tư Quân đã để cô xuống giường.

Anh đè ở trên người cô, ngón tay hơi chai chà mạnh vào gò má bên trái của cô, trong giọng nói mang theo sự dữ tợn: “Triều Thế Minh đụng vào chỗ này của cô có phải không? Hửm? Còn vén tóc thay cho cô?”
Hô hấp nóng bỏng của Mạc Tư Quân phả vào mặt của Đường Hoài An, cô không muốn gần anh như vậy, vì thế vô thức nghiêng đầu đi.

Mạc Tư Quân không có nói nữa, mà trực tiếp đưa tay, chiếc áo sơ mi của Đường Hoài An bị xé rách, cúc áo gần như rơi hết, cô căn bản không kịp phản ứng, làn da trần trước ngực bị lộ ra trong không khí lạnh lẽo.

Đường Hoài An đã rùng mình.

Cô giãy giụa ngẩng đầu nhìn vào mắt của Mạc Tư Quân, trong đôi mắt trong treo đó tràn ngập dục vọng, là dục vọng mãnh liệt hơn bất kỳ lần nào của trước đây.

Đường Hoài An nhận thấy Mạc Tư Quân làm thật, sự hoảng loạn trong lòng lập tức bùng nổ.

Cô ôm chặt bụng, cả người co lại ở trên giường không cho Mạc Tư Quân chạm vào mình, nhưng Đường Hoài An rõ hơn ai hết, một người đàn ông như Mạc Tư Quân, căn bản không màng đến vấn đề cơ thể của cô.

Cánh tay bị Mạc Tư Quân vặn ra, anh đè xuống, cả cơ thể phủ trên người Đường Hoài An, hai chân của cô bị anh dùng đầu gối của mình tách ra.

Đường Hoài An trong lúc đau khổ tuyệt vọng đã lên tiếng cầu xin, trong mắt của cô sớm đã chan chứa nước mắt, vừa mở miệng, ngay cả giọng nói cũng bị vỡ: “Tôi cầu xin anh! đừng như vậy, cơ thể của tôi không chịu nổi! ”
Ma xui quỷ khiến thế nào bàn tay ôm Đường Hoài An của Mạc Tư Quân vậy mà khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt trong trẻo đó đều là nước mắt, lúc này đầu óc của anh trở nên vô cùng tỉnh táo, dục vọng nguyên thủy nhất sâu trong cơ thể cũng lập tức tan biến.

Anh bình tĩnh lại, từ trên cao nhìn xuống cô: “Đường Hoài An, cô nghe rõ cho tôi, tôi không phải vì quan tâm đến cơ thể của cô mới dừng lại, mà là vì---”
Đường Hoài An dùng sức khống chế nước mắt của mình, nhìn Mạc Tư Quân.

“Cô đã bị người đàn ông khác chạm vào rồi, cô quá bận, tôi không thèm.



Nói xong thì bèn đứng dậy rời khỏi phòng ngủ của Đường Hoài An.

Một câu nói vừa rồi của Mạc Tư Quân, mỗi một từ đều giống như một lưỡi dao thẩm độc đâm vào tim của Đường Hoài An, cô lật người ngã ra giường, cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, ngay cả sức nhấc tay cũng không có.

Tập đoàn Mạc Thị.

Tuy Đường Hoài An nói được Mạc Tư Quân bổ nhiệm làm phó tổng của Mạc Thị, nhưng thật ra người tinh mắt đều có thể nhìn ra, trong tay cô căn bản không có thực quyền gì cả, bây giờ ở công ty, ngay cả quyền nói chuyện của Hứa Cát Anh cũng lớn hơn cô, mà Đường Hoài An cũng không phải không rõ điểm này.

Lòng dạ của cô tuy lương thiện, nhưng từ bé đến lớn chưa từng trải qua những tháng ngày phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống như này, thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy, Đường Hoài An cảm thấy tiếp tục ở Mạc Thị càng lúc càng không có ý nghĩa.

Cô ngồi trên ghế làm việc, một chiếc bút máy đen xoay qua xoay lại trên tay cô, trên gương mặt xinh đẹp là vẻ mặt như đang suy tư, cuối cùng trong lòng cô đã có một quyết định.

Đường Hoài An đứng dậy đi về phía tủ văn kiện, mở cửa kính ra, nơi đó để hai bản thỏa thuận ly hôn cô đã ký, cô muốn cầm hai bản văn kiện này đi tìm Mạc Tư Quân.

Nếu như nói lần trước cô lấy thứ này ra là vì lúc đó cãi nhau với Hứa Cát Anh nên bị ép, vậy thì lần này, cô ở trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo lấy ra để Mạc Tư Quân ký tên.

Đến lúc tranh thủ vài thứ vì mình rồi.

“Cốc cốc cốc!:
Đường Hoài An gõ cửa văn phòng của Mạc Tư Quân.

.