Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 226




CHƯƠNG 226

“Cho nên suy nghĩ của tôi chính là vấn đề xảy ra ở đây, đương nhiên, tôi không rõ giữa Đường Hạo Phong và ba mẹ cô từng có ân oán gì mà dẫn đến hành vi ông ta làm ra với ba mẹ cô như này, nhưng tôi điều tôi không hiểu là nếu như xuất phát từ tâm lý báo thù, tại sao muốn chọn loại thuốc hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng uy hiếp nào như vậy?”

Đường Hoài An nghe Triều Thế Minh phân tích, đầu óc của cô cũng trống rỗng.

Cô từ từ mở miệng: “Vấn đề này… tôi bây giờ tạm thời cũng không rõ, hơn nữa theo một số nhân chứng tại bữa tiệc kể lại, ba mẹ tôi sau khi bữa tiệc kết thúc thì an toàn về đến nhà, trên đoạn đường về nhà hai người cũng không có xảy ra bất kỳ chuyện gì, điều này rốt cuộc là sao…”

Bởi vì suy nghĩ quá nghiêm túc, một lọn tóc trước trán bị gió thổi bay, nhưng Đường Hoài An lại không có nhận ra, Triều Thế Minh nhìn người đối diện, trong lòng khẽ động, vô thức đưa tay về phía cô.

Đường Hoài An vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không chú ý tới bàn tay đưa tới của Triều Thế Minh, mãi đến khi ngón tay mang theo độ ấm chạm nhẹ vào trán của cô, cô mới hoàn hồn, vô thức tránh ra sau, nhưng lọn tóc đó đã được Triều Thế Minh vén ra sau tai, Đường Hoài An không có kịp làm gì.

Triều Thế Minh cũng không để bụng, chỉ mỉm cười như không có gì.

Mùa thu đã đến, tối nay trên bầu có một vầng trăng treo lơ lửng, có gió nhẹ mát lạnh từ bên hồ thổi qua, vốn dĩ là thời khắc tâm trạng cực kỳ phức tạp, nhưng Đường Hoài An nhìn gương mặt của Triều Thế Minh ở đối diện.

Có một khoảnh khắc, cô vậy mà nghĩ tới Mạc Tư Quân.

Trong lòng Đường Hoài An sinh ra sự bực bội, vì để làm dịu cảm giác khác lạ trong lòng mình, cô cầm ly nước uống liên tục vài hớp.

Đêm khuya như vậy, cô tại sao lại nghĩ tới anh?

Đường Hoài An không hiểu.

Khi Đường Hoài An về đến nhà đã sắp 10 giờ tối, cô cảm thấy có hơi mệt mỏi, đứng ở cửa từ từ cởi đôi giày cao gót của mình ra.

Trong phòng khách sáng đèn, nhưng lại không nghe thấy âm thanh gì, trong lòng cô cảm thấy lạ, sau khi cất đồ xong thì xuyên qua khúc rẽ đi về phía phòng khách.

Có một người ngồi trên sô pha, là Mạc Tư Quân.

Đường Hoài An sững người, đi qua sô pha muốn đi thẳng lên lầu.

“Tôi nay cô đi đâu?”

Động tác của Đường Hoài An khựng lại, cô đương nhiên không thể nói lịch trình thật vào tối nay của cô cho anh được, vì thế vặn ngược lại: “Có liên quan gì tới anh không?”

Đang chuẩn bị đi, giọng nói của Mạc Tư Quân lại vang lên ở đằng sau: “Cô quả nhiên dây dưa không rõ với Triều Thế Minh.”

Trái tim của Đường Hoài An hơi run, quay đầu nhìn người ngồi trên sô pha: “Anh có ý gì?”

Mạc Tư Quân từ từ đứng dậy hướng về phía cô, giữa hai người chỉ cách có vài mét ngắn ngủi: “Tôi có ý gì cô không rõ sao? Bữa tối của cô và Triều Thế Minh, ngon không?”

Cho dù Đường Hoài An có ngốc nữa, lúc này cũng đã phản ứng lại rồi, cô sửng sốt trợn to mắt: “Mạc Tư Quân anh theo dõi tôi?”

Mạc Tư Quân cười mỉa mai, trong đôi mắt tuyệt đẹp tản mạn ý lạnh: “Chẳng trách lần trước cô nói cô rất nhanh sẽ gặp mặt ba của đứa bé đó, động tác nhanh như vậy sao? Không sợ bị cánh truyền thông di theo chụp trộm?”