Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 239




CHƯƠNG 239

Cô ra sức vùng vẫy, vươn tay ra muốn lấy điện thoại di động của mình báo cảnh sát, bây giờ trong đầu của cô chỉ có một suy nghĩ.

Mắt thấy sắp cầm được điện thoại, một cái chân mang giày da màu đen đột nhiên lại lập tức duỗi tới đá văng điện thoại ra xa mấy mét, hi vọng cuối cùng ở trong lòng của Đường Hoài An đã hoàn toàn bị tiêu diệt.

Nhưng mà lúc này trong đầu của Đường Hoài An đã xuất hiện gương mặt của Mạc Tư Quân, cô bị Đàm Tông Minh đè rất chặt, nghiêng đầu nhìn ra cửa, cô cảm thấy mình thật sự rất buồn cười, cho đến lúc này, thế mà cô lại hi vọng xa vời là anh ta sẽ đến đây.

Ở trong điện thoại, anh đã nói là Hứa Cát Anh gọi anh đi, có lẽ là… đúng là chuyện này có xảy ra chút thay đổi, nhớ đến mỗi lần trước kia thái độ của anh đối với Hứa Cát Anh, chắc là ít nhất anh cũng không ghét người phụ nữ này.

Tay của Đường Hoài An quơ quào lung tung ở sau lưng, cô muốn tìm kiếm đồ vật có thể phòng thân, cho dù không có ai tới cứu cô, cô cũng không thể tùy ý để chuyện này xảy ra như thế.

Đột nhiên, lòng bàn tay của cô đã chạm vào một đồ vật gì đó thô cứng, cô cầm lên nhìn, là một dụng cụ mở rượu vang. Trong phòng bao thương nghiệp như thế này, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người đưa rượu lên, cho nên xuất hiện đồ vật này cũng không có gì là kỳ quái. Lúc này, Đường Hoài An cầm nó ở trong lòng bàn tay, giống như là nắm chặt một cọng cỏ cứu mạng.

Đôi tay mập mạp của Đàm Tông Minh đã tiến vào trong váy của Đường Hoài An, ông ta dùng sức vuốt ve bắp đùi cô, không hề thương tiếc chút nào, trong lòng của Đường Hoài An dâng lên một cảm giác buồn nôn.

Có một hình xoắn ốc ở dưới cùng của dụng cụ mở rượu vang, Đường Hoài An hung hăng cắn chặt răng, nắm chặt cái đỉnh của nó, đâm vào lưng của Đàm Tông Minh.

“A!”

Trong phòng bao to như thế vang lên tiếng kêu thảm của người đàn ông, cùng lúc đó, cửa phòng bao “rầm” một tiếng bị đá vang.

Đường Hoài An giật mình, vô thức nhìn về phía cửa.

Bởi vì phần lưng của Đàm Tông Minh truyền đến một cơn đau kịch, làm cho ánh mắt nhìn Đường Hoài An lập tức sinh ra một cơn lửa giận, ông ta căn bản không có thời gian xem người đi vào là ai, lập tức giơ tay lên hung hăng đánh Đường Hoài An.

“Cái con nhỏ đê tiện này, cũng dám… a!”

Một câu nói còn chưa nói xong, Đàm Tông Minh đã bị người đi vào dùng một cước đá văng, Đường Hoài An nhìn kỹ lại, là một người vệ sĩ mặc đồ màu đen.

Đường Hoài An tưởng rằng người tới là Mạc Tư Quân, lập tức xoay người ngồi dậy, nhưng mà cô lại nhìn thấy Lâm Nhất.

Trong lòng của cô lướt qua một cảm giác mất mát nói không nên lời.

Vệ sĩ ở bên cạnh Mạc Tư Quân đều đã được huấn luyện nghiêm ngặt, cho nên một cước lúc nãy mà Đàm Tông Minh chịu cũng không nhẹ, ông ta tức giận hổn hển, nằm ngửa trên mặt đất mà chửi ầm lên: “Mẹ nó, mày là ai vậy hả? Cũng dám vào đây phá chuyện của ông đây.”

Lâm Nhất đứng từ trên cao, mắt lạnh lùng nhìn ông ta, không trả lời câu hỏi của ông ta, trên tay của anh ta còn có một cái áo khoác, anh ta bước lại gần Đường Hoài An, có hơi cúi người xuống. Đường Hoài An vẫn còn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, trong tay vẫn nắm chặt lấy dụng cụ mở chai.

Lâm Nhất sửng sốt một hồi, đưa tay nhẹ nhàng lấy dụng cụ mở chai trong tay của Đường Hoài An ra, sau đó khoác áo khoác lên trên vai của Đường Hoài An, cô run rẩy một cái mới khôi phục lại tinh thần.

“Cô Đường, không sao rồi.” Giọng nói của Lâm Nhất rất bình tĩnh, làm cho người ta không hiểu sao lại thấy an tâm.