Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 78: Không Biết Thì Cố Gắng Học






Mạc Tư Quân trào phúng cười một tiếng: “Cô cho rằng cô có thể chạy trốn tới đâu đây?”
Đường Hoài An tức giận nhìn anh chằm chằm: “Chúng ta có chuyện gì không thể nói đàng hoàng được à?”
“Không có người nào quy định là nói chuyện không thể nói ở trên giường, cô nói đi, tôi nghe.” Mạc Tư Quân vừa nói chuyện, bàn tay to lớn vừa tiến vào trong vạt áo của Đường Hoài An.
"..."
Nhớ tới nhiều lần trước kia cũng giống như thế này, Đường Hoài An cảm thấy hơi kinh ngạc, mình đã quen thuộc với sự thô bạo và vô tình của Mạc Tư Quân, ngày hôm nay anh đột nhiên dịu dàng như thế, thật sự là không quen cho lắm.
Nhớ lại cách thức ở chung của hai người nhiều ngày qua, thật ra gần như đã không còn những cuộc cãi vã kịch liệt, có đi nữa cũng chỉ là những trận mâu thuẫn nhỏ hoặc là cãi nhau, nhìn kỹ lại, thật sự có mùi vị của một đôi tình nhân ân ái.
Chỉ là ngụ ý sẵn sàng cho nguy hiểm trong thời gian yên ổn chắc là như thế này, giống như là Đường Hoài An của hiện tại, mặc dù lúc này được Mạc Tư Quân dịu dàng che chở, nhưng mà dù sao một đoạn thời gian trước kia, mối quan hệ của hai người đều hạ xuống điểm đóng băng, cô không biết lúc nào sẽ trở lại trạng thái như trước kia.
Tương ái tương sát? Không sai, bốn chữ này lấy ra để hình dung cô và Mạc Tư Quân không có gì thích hợp bằng.
Nhưng mà...!Đường Hoài An cảm nhận được hai tay của mình bị Mạc Tư Quân nắm chặt lại không thể động đậy, quần áo đã bị anh đẩy ra từ lâu, lộ ra một mảnh xương quai ở trước ngực, cô có thể cảm nhận được thân thể của Mạc Tư Quân xảy ra chút biến hóa, làn da trần trụi của anh trở nên nóng hổi.
Cả quá trình, Đường Hoài An đều nằm trong loại trạng thái bị động, cô nhăn nhó xem như là phản kháng, nhưng mà không có bất cứ tác dụng gì, cô không muốn bị người đàn ông này áp chế mãi.

Suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, Đường Hoài An vòng qua cái eo cường tráng của Mạc Tư Quân, cô xoay người một cái đặt anh dưới thân mình.

Hiển nhiên là Mạc Tư Quân không ngờ tới tốc độ của cô nhanh như thế, trong đôi mắt nhuộm màu dục vọng mãnh liệt lại ẩn chứa một tia nguy hiểm.
Đáy lòng của Đường Hoài An nảy lên kịch liệt, bàn tay đang xoa ở trên ngực của Mạc Tư Quân cũng không ngăn cản được mà run rẩy.
Đường Hoài An rất gầy, cho dù đang dạng chân ngồi ở trên người của Mạc Tư Quân, cũng không để Mạc Tư Quân cảm nhận được quá nhiều trọng lượng.

Hơi thở của anh hổn hển, bởi vì không chế dục vọng, cho nên trên trán đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Nhưng mà cảnh tượng này ở trong mắt của Đường Hoài An lại càng làm lòng cô ngứa ngáy hơn.
Khẽ cắn môi, không thèm quan tâm nữa, mình không thể để người đàn ông này xem thường mình.
Rốt cuộc, cô cúi người xuống hôn lên môi của Mạc Tư Quân, bởi vì đa số những lần trước kia mỗi khi mà hai người hôn nhau đều là Mạc Tư Quân tấn công, Đường Hoài An vẫn luôn là người bị động, chính vì vậy mà kỹ thuật hôn của Đường Hoài An rất kém.
Giống như là con gà con mổ thóc, cô cẩn thận từng li từng tí chạm vào môi của Mạc Tư Quân, nhưng mà hình như Mạc Tư Quân không vì nụ hôn của cô mà có phản ứng gì khác, cái này khiến cho Đường Hoài An rất bất mãn.

Dựa vào cái gì anh có thể hôn mình, làm mình ý loạn tình mê, thần hồn điên đảo?
Chẳng lẽ là phương thức bắt đầu của mình không đúng?
Cô không biết là nụ hôn như chuồn chuồn lướt như thế này đã sớm làm cho người đàn ông ở dưới người không thể kiềm chế được.
Mạc Tư Quân bất mãn lên tiếng: “Cô có biết hôn không vậy?”
Đường Hoài An bị hỏi một câu đột ngột, tiếp theo nên làm cái gì cô cũng đã quên mất, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ lại càng thêm đỏ bừng.
Cô ngại ngùng ngẩng đầu lên, tiếp tục tái diễn lại động tác vụng về như thế, rốt cuộc Mạc Tư Quân đã không chịu nổi nữa.
Anh lập tức ngồi dậy, một cái tay vuốt ve eo của Đường Hoài An, mặt của hai người cách nhau rất gần, Mạc Tư Quân nhìn vào mắt của Đường Hoài An, bên trong là cảm xúc phức tạp mà cô không hiểu.
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi Đường Hoài An, khẽ cười một tiếng: “Không biết thì cố gắng học.”

Một giây sau, Đường Hoài An chìm đắm vào nụ hôn công thành đoạt đất của Mạc Tư Quân, đầu lưỡi của anh mang theo hương thơm tươi mát xâm chiếm cô, bá đạo, chiếm hữu, cướp lấy, đây là những danh từ dùng để miêu tả nụ hôn của anh.
Trong chớp mắt, thậm chí là Đường Hoài An thấy muốn khóc.
Quần áo của cô bị cởi sạch mà cô còn không biết, Đường Hoài An đột nhiên cảm thấy mình được Mạc Tư Quân bế lên, cô hốt hoảng kêu lên một tiếng: “Anh làm gì vậy?”
Mạc Tư Quân không trả lời cô, hai tay ôm Đường Hoài An mềm nhũn đi ra ngoài ban công, Mạc Tư Quân ngồi trên chiếc ghế sa lông màu đen to lớn, hai cánh tay tùy ý khoác lên trên tay ghế.

Đường Hoài An cúi đầu xuống nhìn anh, trong lúc nhất thời vừa ngại ngùng vừa xấu hổ.
Mặc dù ở đây là khu biệt thự tư nhân, dưới tình huống bình thường sẽ không có người nào nhìn thấy bọn họ, nhưng mà dù sao ban công cũng lộ thiên, Đường Hoài An cảm thấy mình không thể chấp nhận được.

Cô vùng vẫy muốn bước xuống từ trên người của Mạc Tư Quân, nhưng mà cái eo thon lại bị bàn tay to lớn của Mạc Tư Quân nắm giữ.
Ánh mắt của người đàn ông sắc bén, không cần phải nói cũng thấy sự cảnh cáo trong đó, Đường Hoài An sợ hãi nhìn anh.
“Tự mình làm.” Mạc Tư Quân lạnh nhạt phun ra ba chữ.
Đường Hoài An mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi mà nhìn anh.
Lông mày của Mạc Tư Quân nhướng lên, giống như là đang trừng phạt cô, Đường Hoài An thở nhẹ một hơi, rốt cuộc cô cũng đã thỏa hiệp với sự uy hiếp của Mạc Tư Quân.
Một buổi tối hấp dẫn như thế, hai người dần dần quên đi thời gian...
Sáng ngày hôm sau.
Đường Hoài An tỉnh lại trong vòng tay của Mạc Tư Quân, trong nháy mắt mở mắt ra nhìn thấy gương mặt của anh, cô thậm chí cho rằng mình đang nằm mơ.

Mạc Tư Quân chìm trong giấc ngủ rất tĩnh lặng, hoàn toàn khác biệt so với anh lạnh lùng kiêu ngạo của thường ngày.
Từ lúc kết hôn đến nay đã hai năm, mối quan hệ của hai người vẫn luôn rất kém, bình thường ngoại trừ cãi nhau thì chính là chiến tranh lạnh, cho nên gần như là Mạc Tư Quân không cho cô có cơ hội tiếp xúc mình ở khoảng cách gần.


Cho nên, lúc này Đường Hoài An nhích lại gần nhìn kỹ mới phát hiện dưới khóe mắt của Mạc Tư Quân có một nốt ruồi nhỏ màu đen, giống như là nốt ruồi lệ.
Ma xui quỷ khiến, Đường Hoài An đưa tay ra chạm vào nốt ruồi nhỏ ấy.

Mạc Tư Quân là loại người ngay cả ngủ cũng rất cảnh giác, cảm xúc kỳ lạ truyền đến, anh lập tức mở mắt.
“Cô đang làm gì vậy?”
Giọng nói của anh lạnh như băng, trong đó còn mang theo một tia khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ.
Đường Hoài An đang quan sát đến mê mẩn bị giật nảy mình, vội vàng rút tay về, cuộn cái chăn lại rồi lăn qua một bên.
Thật ra là do thẹn thùng, cho nên Đường Hoài An mới né tránh ánh mắt của anh, bởi vì những đêm trước kia sau khi làm xong, trên cơ bản Mạc Tư Quân sẽ đi ra ngoài trước khi cô tỉnh dậy, cho nên hai người gần như không có thời khắc xấu hổ.
Theo động tác của Đường Hoài An, thân thể trần trụi của Mạc Tư Quân lộ ra trong không khí, anh cúi đầu im lặng: “Tôi lộ hết rồi.”
Động tác xoay người lại lần này của Đường Hoài An làm cho cô cảm thấy giữa hai chân của mình đau nhức, buồn bực không thèm để ý tới anh, phối hợp lầm bầm: “Làm mấy chuyện không đứng đắn thì lại vô cùng điên cuồng nhiệt tình, lộ rồi hả? Ồ, bây giờ còn giả vờ ngây thơ cái gì chứ..."
Mạc Tư Quân nghe thấy lời nói hờn dỗi của cô, hỏi lại: “Cô nói cái gì?”
Đương nhiên là Đường Hoài An không dám nói lại cho anh nghe, thế là vội vàng nói: “Không có, không có gì.”
Nói xong liền quấn lấy cái chăn chuẩn bị đi vào trong phòng tắm tắm rửa, đứng dậy cũng không vấn đề gì, Đường Hoài An cúi đầu xuống mới nhìn thấy trên xương quai xanh và trước ngực của mình được bao phủ thật nhiều những dấu hôn đậm nhạt.

Ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Mạc Tư Quân như cười mà không phải cười nhìn cô.
Tốc độ bước chân của Đường Hoài An tăng nhanh, bước hai ba bước liền đi vào trong phòng tắm..