Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 145: Đàn ông đều là sói




Ba ngày sau, khách sạn Hàn Lâm, khi Bạch Thanh Dung khoác tay Lâm Thành Phong xuất hiện ở buổi tiệc, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Hôm nay Bạch Thanh Dung mặc chiếc váy dạ hội cúp ngực màu vàng nhạt, tôn lên làn da trắng nõn của cô càng thêm nhẵn mịn, chất vải mỏng nhẹ khiến vóc dáng lung linh của cô hiện lên vô cùng tinh tế.

Lâm Thành Phong mặc bộ âu phục màu đen theo tiêu chuẩn nhất định, hai người đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi.

Đinh Mẫn Ly thấy ánh mắt Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung, cô ta rất rõ ràng, anh đã yêu Bạch Thanh Dung rồi, cô ta quyết không cho phép chuyện này xảy ra, Lâm Thành Phong chỉ có thể là của cô ta.

Lâm Thành Phong đứng trên bục chủ trì nói những lời xã giao xong, mọi người liền bắt đầu hoan hô thư giãn.

Bạch Thanh Dung không thích bầu không khí náo nhiệt như vậy, nhìn thấy Lâm Thành Phong rất bận, côcô ra khỏi khách sạn, đến hồ bơi trong vườn, bóng đêm mờ mịt, gió khẽ thổi, nước hồ bơi gợn sóng lăn tăn, Bạch Thanh Dung ngồi bên hồ bơi nhìn bầu trời ánh trăng, nghĩ đến chuyện qua lại với Lâm Thành Phong, không khỏi nở nụ cười hạnh phúc.

Hạ Dũng nhìn bóng lưng của Bạch Thanh Dung, trong lòng đau xót, anh vốn không muốn tham gia buổi tiệc lần này, nhưng dù sao Lâm Thành Phong cũng có ơn cứu mạng anh, anh không thể không đến.

Ngay cả anh cũng không khống chế được lòng mình, nghĩ đến cô, yêu cô, đợi đến khi anh phản ứng lại, anh đã đi đến trước mặt cô rồi.

“Thanh Dung, sao lại ngồi đây một mình?”

Hạ Dũng ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Dung hỏi.

“Bên trong ồn quá, ngoài này yên tĩnh hơn, vết thương của anh đã đỡ chưa?”

Bạch Thanh Dung nhìn Hạ Dũng lo lắng hỏi.

“Đỡ hơn nhiều rồi, nếu không phải em, có lẽ anh đã…”

Hạ Dũng không biết nên nói thế nào, nhìn người mình yêu thường xuyên nhắc nhở mình, khống chế bản thân không xúc động ôm cô vào lòng, thực sự rất đau khổ.

“Hạ Dũng, chúng ta là bạn bè, nói mấy lời cảm ơn nghe xa lạ quá.”

Một câu bạn bè kéo ra khoảng cách của hai người.

Trong lòng Hạ Dũng mơ hồ hiện lên sự đau đớn, nếu như có thể, anh muốn lấy tim ra, như vậy sẽ không còn đau nữa.

Đinh Mẫn Ly nhìn bóng dáng Hạ Dũng và Bạch Thanh Dung ngồi cạnh nhau, trong ánh mắt hiện lên sự toan tính, cô ta đạp đôi giày cao gót cao mười phân đến chỗ Lâm Thành Phong.

“Cô chủ và chủ tịch tập đoàn Hạ Thị quen nhau sao? Cô chủ của chúng ta thực sự giấu nghề.”

Đinh Mẫn Ly nhỏ giọng nói với mấy nhân viên bên cạnh, như vậy giống như lo lắng Lâm Thành Phong nghe thấy sẽ hiểu lầm, mà cố ý nhỏ giọng nhiều chuyện.

Cô đã sớm biết chuyện này, chẳng qua là để kích thích Lâm Thành Phong mà thôi.

Trái lại Lâm Thành Phong chả sao cả, sau khi trải qua chuyện trước kia, anh đã nhìn rõ được lòng mình, cũng nhìn rõ được trái tim của Bạch Thanh Dung, anh tin cô.

Dương Nhạc Nhạc ngồi một bên thấy Lâm Thành Phong vẫn bình thường không quan tâm, trên mặt lộ ra nụ cười tính toán, Đinh Mẫn Ly này tưởng rằng bản thân thông minh, kết quả Lâm Thành Phong căn bản xem như không có gì xảy ra cả.

Dương Nhạc Nhạc đứng dậy đi về phía sân tiệc, Hạ Dũng đứng lên muốn rời đi, dù sao hiện tại cô cũng là vợ của Lâm Thành Phong, ngồi lâu sẽ bị người khác bàn tán, anh không muốn gây phiền phức cho cô.

Dương Nhạc Nhạc nhìn thấy Hạ Dũng rời đi, lập tức cảm thấy ông trời đang giúp mình, cô ta bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh Bạch Thanh Dung.

“Cô sẽ không cho rằng ngồi lên vị trí cô chủ Lâm thì sẽ cao hơn người khác một bậc đó chứ, cô chẳng qua chỉ là một kẻ lưu lạc mà thôi.”

Dương Nhạc Nhạc chế giễu nhìn Bạch Thanh Dung, trong giọng điệu tràn đầy sự khinh thường.

Bạch Thanh Dung xoay đầu nhìn Dương Nhạc Nhạc, không hiểu cô ta đến đây nói những lời này với mình là vì cái gì?

“Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước.”

Bạch Thanh Dung đứng lên muốn rời đi, nhưng lại bị Dương Nhạc Nhạc kéo tay lại.

“Cô dựa vào cái gì mà ở cạnh Thành Phong?”

“Dựa vào việc tôi là vợ của anh ấy.”

Bạch Thanh Dung lạnh lùng đáp trả lại Dương Nhạc Nhạc, cô không phải quả hồng mềm, bất cứ ai cũng có thể bóp.

“Cô đã biết lửa giận của Lâm Thành Phong chưa?”

Dương Nhạc Nhạc nhếch môi cười, Bạch Thanh Dung có chút không hiểu, đúng lúc này Dương Nhạc Nhạc đột nhiên dùng sức đẩy Bạch Thanh Dung xuống hồ bơi.

Bạch Thanh Dung không ngờ cô ta sẽ hại mình trắng trợn như vậy, đợi cô phản ứng lại đã muộn rồi.

Âm thanh lớn khiến Hạ Dũng dừng chân lại, anh quay đầu nhìn liền thấy Bạch Thanh Dung không ngừng vùng vẫy trong nước.

Anh chạy nhanh về phía bể bơi, trực tiếp nhảy xuống.

“Không xong rồi, có người rơi xuống bể bơi rồi.”

Dương Nhạc Nhạc lớn tiếng hô lên, rất nhanh đã thu hút người trong phòng tiệc đến.

Khi Lâm Thành Phong xuất hiện, Hạ Dũng đã ôm Bạch Thanh Dung từ trong hồ bơi đi lên.

Váy của Bạch Thanh Dung dính sát lấy người, Lâm Thành Phong bước nhanh đến, cởi áo khoác ngoài khoác lên người Bạch Thanh Dung.

“Cường, cậu ở lại xử lý, tôi đi về trước.”

Lâm Thành Phong dặn dò xong, liền ôm Bạch Thanh Dung rời đi.

Khi đi ngang qua Hạ Dũng, anh chân thành nói câu cảm ơn.

Hạ Dũng kéo cánh tay anh lại, động tác ngăn anh rời đi, cảnh cáo nói.

“Yêu cô ấy thì bảo vệ cô ấy cho tốt, nếu như cô ấy chịu bất cứ thương tổn nào, cho dù cô ấy có hận tôi, tôi cũng sẽ giam cầm cô ấy ở bên tôi.”

Nói xong, anh buông lỏng tay ra.

“Anh không có cơ hội đó đâu.”

Lâm Thành Phong tự tin nói, nói xong liền ôm Bạch Thanh Dung rời đi.

Ngồi vào trong xe, Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung vẫn đang nhắm mắt, buồn cười đẩy cô.

“Em còn muốn giả bộ đến bao giờ?”

“Anh như vậy rất không phúc hậu, em chỉ không muốn bầu không khí giữa hai người lúng túng mà thôi.”

Một người cô yêu sâu đậm, một người yêu cô đậm sâu, ngoại trừ giả bộ bất tỉnh ra, cô còn có cách nào nữa.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Thành Phong không tin cô sẽ đột nhiên rơi xuống hồ bơi.

“Là em không cẩn thận.”

Bạch Thanh Dung không nói cho Lâm Thành Phong biết, cô muốn để tất cả mọi người biết, cô xứng với Lâm Thành Phong, rất nhiều chuyện cô có thể tự mình giải quyết.

“Được rồi.”

Lâm Thành Phong nói xong liền lái xe về thẳng nhà, vừa đến nhà đã ôm lấy Bạch Thanh Dung đi vào biệt thự, xả nước ấm, cẩn thận đặt cô vào trong bồn tắm.

Bạch Thanh Dung vừa ngẩng đầu, Lâm Thành Phong đã bắt đầu cởi quần rồi, tốc độ anh cởi quần áo thực sự không ai có thể bì nổi.

“Anh làm gì vậy?”

Bạch Thanh Dung đỏ mặt ngại ngùng nhìn vóc dáng cường tráng của anh.

“Em đoán xem.”

Khi nói Lâm Thành Phong đã cởi hết sạch, nhấc chân vào trong bồn tắm ngồi song song với cô.

“Anh ra ngoài, anh như vậy bảo em tắm thế nào đây?”

Gương mặt Bạch Thanh Dung nóng rực, cả người ửng đỏ khiến Lâm Thành Phong nhìn không rời mắt.

“Buổi tiệc đang yên đang lành, em lại rơi xuống bể bơi, không phải là vì muốn tạo thời gian ở cùng với anh sao?”

Lâm Thành Phong vừa nói, bàn tay to lớn vừa mò đến trên chân Bạch Thanh Dung, nhẹ nhàng sờ.

Bạch Thanh Dung đánh lên tay anh, giọng nói lanh lảnh vang lên.

“Đáng ghét, em không tắm nữa.”

Nói xong cô đứng dậy khỏi bồn tắm, chiếc váy vì ướt mà dính sát vào người, khiến cô không bước được, chân vừa mới chạm đất trượt một cái, suýt nữa đã ngã xuống.

Cô tùy tiện túm lấy gì đó để cơ thể mình ổn định ngã xuống.

Ngay vào lúc cô nhắm mắt nghênh đón sự đau đớn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu, ngay sau đó là tiếng thở khó chịu.

“Em có thể buông lỏng tay rồi, may là em tắm với anh, nếu như là Phạm Lan Lan, nhất định đã ngã chết em rồi.”

Lâm Thành Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Bạch Thanh Dung từ từ nhận ra, cô vừa mới chạm đến chỗ đó của anh?

Nghĩ đến cô cảm thấy mất hồn, trên tay văng ra giống như bị điện giật, nhưng lại bị Lâm Thành Phong nắm lấy ấn trở về.

“Cửu âm bạch cốt trảo lần này của em, anh bị thương rồi, làm sao đây?”

Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung đau đớn nói.

“Làm sao đây?”

Bạch Thanh Dung khẩn trương nhìn anh, nghe nói chỗ đó của đàn ông bị thương thực sự rất đau.

“Nếu không thì chúng ta đến bệnh viện đi?”

Bạch Thanh Dung lo lắng nhìn anh nói.

“Anh đường đường là chủ tịch Lâm Thị lại vào bệnh viện khám chỗ này, chẳng lẽ em muốn ngày mai trang nhất đưa tin của anh chắc?”

Lâm Thành Phong nhìn bộ dạng lo lắng của Bạch Thanh Dung, ánh mắt lóe sáng, người phụ nữ ngốc nghếch này rất dễ lừa.

“Vậy làm sao đây?”

Bạch Thanh Dung lo lắng không biết nên làm thế nào cho đúng.

“Em xoa giúp anh đi.”

Lâm Thành Phong cũng cảm thấy mình quá vô sỉ, nhưng thấy Bạch Thanh Dung như cô thỏ nhỏ, anh quyết định vô sỉ đến cùng.

Lâm Thành Phong buông Bạch Thanh Dung ra, đau khổ khom lưng kêu đau.

“Em dìu anh ra ngoài, không tắm nữa.”

Bạch Thanh Dung nói xong dìu Lâm Thành Phong ra khỏi phòng tắm, cố không để ý đến thân thể trần như nhộng của anh, đỡ anh đến giường.

Lâm Thành Phong đau khổ co quắp trên giường, miệng không ngừng khẽ kêu.

“Nếu không em lấy túi chườm đá cho anh?”

Bạch Thanh Dung thực sự không biết nên xử lý tình huống đột ngột này thế nào, một nắm vừa rồi, đoán rằng là nội thương, chườm đá có lẽ sẽ đỡ hơn.

“Em muốn nó chết cóng phải không?”

Lâm Thành Phong cố gắng khống chế xúc động muốn cười thành tiếng, bẫy cô thỏ này.

“Vậy phải làm sao? Nếu không gọi Cường qua đây xem cho anh?”

Bạch Thanh Dung thực sự không còn cách nào nữa.

“Em qua đây xoa cho anh là được rồi.”

Lâm Thành Phong phát hiện bản thân có tiềm chất làm một ông chú dung tục, ngay cả chính anh cũng có chút khinh bỉ chính mình, nhưng anh lại rất thích dáng vẻ vừa thẹn thùng vừa không biết làm sao của Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung nuốt nước bọt, run rẩy đưa tay ra, khi đụng đến nó, lập tức rụt tay lại.

Tuy bọn họ đã xảy ra quan hệ, nhưng bảo cô trực tiếp chạm vào nơi đó của anh như vậy, cô thực sự không dám.

Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung không khống chế được suy nghĩ trong lòng nữa, một tay kéo tay cô, ném cô lên giường.

“Không phải anh rất đau sao?”

Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong nháy mắt sinh khí dồi dào, không hiểu hỏi.

“Có người vợ không hiểu phong tình như em, anh chỉ có thể chủ động ra tay thôi.”

Lâm Thành Phong nói xong cúi đầu hôn lên đôi môi vẫn đang muốn nói của Bạch Thanh Dung, bao phủ mọi lời nói của cô vào trong nụ hôn.

Bóng đêm mờ ảo, trong phòng nhiệt tình như lửa, hôm nay Bạch Thanh Dung xem như đã hoàn toàn lĩnh hội được một đạo lý sâu sắc, đàn ông đều là sói, phụ nữ không thể không đề phòng.