Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 52: Bồi Thường Một Lần






"Thế bây giờ làm gì đây? Tôi thực sự có việc gấp, không tiện đưa cô theo." Giản Nghi Ninh rơi vào tình thế khó xử.

Anh ấy nhớ mang máng Ảnh Tử nói cho anh ấy biết cơ bản về vị trí của căn hộ, hình như cách nơi này không xa, anh ấy chỉ cần điều tra những khu chung cư mới xây dựng năm năm gần đây, sau đó qua đấy hỏi là được.

Nhưng trong kế hoạch của anh ấy không có Thời Vũ Kha.

Đưa cô ta trở về biệt thự thì quá xa, đi đi lại lại mất rất nhiều thời gian!
Thời Vũ Kha nói: "Anh có thể thuê cho tôi một phòng gần đây, để tôi có một chỗ đặt chân trước đã, chờ anh làm xong chuyện rồi tới đón tôi, được không?"
"Được, cứ làm như thế đi."
Giản Nghi Ninh cảm thấy chủ ý này của cô ta rất tốt, nhưng căn bản không nghĩ tới Thời Vũ Kha muốn lợi dụng chuyện này để lừa anh ấy!
Thời Vũ Kha nói cô ta không có thẻ căn cước, việc thuê phòng dĩ nhiên sẽ thuê bằng thẻ căn cước của Giản Nghi Ninh.

Anh ấy ở phía trước làm thủ tục thuê phòng ở quầy lễ tân, căn bản không chú ý tới Thời Vũ Kha đang chụp ảnh tự sướng phía sau, thân ảnh của hai người đồng thời xuất hiện trong khung hình, hơn nữa mượn góc chụp nên rất thân mật.

Khi thẻ phòng được đưa vào tay Thời Vũ Kha, Giản Nghi Ninh chuẩn bị rời đi.

Thời Vũ Kha nắm lấy tay anh ấy, đáng thương nói: "Nghi Ninh, em rất sợ, ngài có thể ở lại với em một lát được không?"
Giản Nghi Ninh đơn giản chỉ nghĩ rằng cô ta sợ, nhưng anh không thể ở lại, còn có việc quan trọng hơn phải làm.

"Cô Thời, cô đừng sợ, như vậy đi, tôi sẽ gọi mẹ tôi đến ở cùng với cô!"

Thời Vũ Kha đè tay anh ấy lại, vội vàng từ chối: "Không cần, Nghi Ninh, xin ngài đừng kêu bác gái tới.

Nếu bác ấy nhìn thấy em trong bộ dạng này, em sẽ chết mất."
Giản Nghi Ninh chỉ nghĩ rằng cô ta sợ phiền phức, còn rất tâm lí mà giải thích cho cô ta: "Cô yên tâm, mẹ tôi là một người nhiệt tình, bà ấy sẽ không cười nhạo cô, cô không phải sợ, cứ để bà ấy đến cùng cô là được."
Sau đó, dưới sự phản đối kiên quyết của Thời Vũ Kha, Giản Nghi Ninh đã từ bỏ ý định để mẹ anh ấy đến ở cùng cô ta, vội vã rời đi tìm Ảnh Tử.

Tại căn hộ của Thời Du Huyên.

Sau khi vận động điên cuồng đến đổ mồ hôi rồi tắm bằng nước lạnh, tác dụng của thuốc cuối cùng cũng tiêu tan.

Thịnh Hàn Ngọc cảm thấy mình đã có thể kiểm soát được bản thân, lúc này mới mặc quần áo tử tế rồi mở cửa phòng, kéo ghế ngồi đối diện với Du Huyên, bắt đầu cẩn thận nhìn cô.

"Nhìn cái gì? Nhìn nữa là tôi móc mắt anh ra bây giờ!" Thời Du Huyên chột dạ, cô không muốn bị Thịnh Hàn Ngọc phát hiện mình là ai.

Thịnh Hàn Ngọc nói: "Cô không phải Di Tâm!"
Hai người đối mặt với nhau ở cự ly gần, loại cảm giác quen thuộc đó dấy lên rất mãnh liệt, nhưng anh có thể kết luận ngay rằng người trước mặt không phải là Giản Di Tâm, chắc chắn không phải!
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng đã không còn, Thịnh Hàn Ngọc điều chỉnh tâm trạng, bày ra dáng vẻ thương lượng: "Ảnh Tử, bây giờ chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau chút
“Anh muốn nói chuyện gì?” Thời Du Huyên nhìn anh với ánh mắt cảnh giác, Vô thức lùi về phía sau hai bước.

Thịnh Hàn Ngọc nghiêng người về phía trước, chợt hiện lên chút giễu cợt: "Cô sợ tôi sao?"
"Không, không sợ"

Để thể hiện mình thực sự không sợ anh, Thời Du Huyên ưỡn ngực ngẩng đầu, cố làm ra vẻ rất bình tĩnh.

Nhưng Thịnh Hàn Ngọc lại khiến cô sụp đổ chỉ với một câu nói: "Chuyện đêm hôm đó, tôi rất xin lỗi."
Vết máu trên khăn trải giường kia, Thịnh Hàn Ngọc biết nó có ý nghĩa gì, cho nên lời xin lỗi này mang ý rất chân thành.

Cô đỏ mặt ngay tắp lự, nhưng may mà có mặt nạ che đi nên anh không nhìn thấy.

Ảnh Tử lấp liếm: "Anh nói cái gì, đêm đó chẳng xảy ra chuyện gì hết, giữa tôi và anh hoàn toàn không phát sinh chuyện gì cả, anh uống nhiều nên hiểu lầm rồi."
Trông dáng vẻ che giấu của cô gái khiến Thịnh Hàn Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Người phụ nữ anh yêu là Giản Di Tâm, người vợ trên danh nghĩa của anh là Thời Du Huyên đã mất, mặc dù đã làm điều đó với Ảnh Tử nhưng anh thực sự không có cách nào chịu trách
nhiệm.

“Tôi có thể bồi thường vật chất cho cô, cô có thể tùy tiện yêu cầu, chỉ cần không quá đáng thì tôi sẽ đồng ý.” Anh muốn xóa bỏ hết thảy sự việc kia.

Tâm tình của Thời Du Huyên rất phức tạp, giống như là làm đổ lọ gia vị mà không nói rõ được là vị gì!
Ban đầu trăm phương ngàn kế tìm cô là vì Giản Dị Tâm, sau đó là muốn bồi thường cho cô, điều này cho thấy Thịnh Hàn Ngọc là một người đàn ông có trách nhiệm.

Không trốn tránh, dám đối mặt với những sai lầm mà mình phạm phải, đàn ông như vậy không phải người xấu, nhưng giọng điệu và thái độ đối với việc riêng và việc chung khiến cô rất khó chịu, không thể nói tại sao, dù sao cũng không thoải mái.


Cô có chút tức giận, nhưng vẫn mạnh mẽ bác bỏ: "Tôi không biết anh đang nói gì, anh hiểu lầm rồi, anh chưa từng làm gì với tôi, chắc anh làm vậy với người khác, tôi không phải là người khác đó, anh nhận sai người rồi."
“Nơi này của cô còn có người phụ nữ khác sao?” Thịnh Hàn Ngọc nhướng mày.

Cô thuận tiện thừa nhận: "Đúng vậy, tôi còn có một người chị em cũng thường xuyên ở đây."
“Cô ấy tên là gì, dáng dấp ra sao, cao bao nhiêu, khẩu âm của vùng nào?” Ngọn lửa hy vọng nơi đáy lòng đã bị dập tắt của Thịnh Hàn Ngọc lại cháy lên một lần nữa, nắm chặt lấy cánh tay cô lớn tiếng hỏi.

Anh quá phấn khích, đến mức làm tổn thương người phụ nữ.

"Đau quá, anh buồng tôi ra!"
Thịnh Hàn Ngọc vội vàng buông ra: "Xin lỗi, vừa rồi tôi quá kích động."
Lúc này trong lòng Thời Du Huyên còn khó chịu hơn nữa, thế là cô nói: "Tôi không biết cô ấy tên là gì, chúng tôi là bạn trên mạng, chiều cao cũng tương đương tôi, khẩu ẩm thuộc thành phố Giang Châu, trên mặt hình như bị lửa đốt, rất khó coi, cho nên cô ấy không bao giờ xuất hiện vào ban ngày, chỉ thỉnh thoảng đến vào ban đêm...!Chẳng biết là vì giận dỗi hay có nguyên nhân gì khác, dáng vẻ cô miêu tả đều là những đặc trưng của Giản Di Tâm.

Anh không phải không thể quên được người phụ nữ trong lòng mình sao?
Vậy thì cô cứ cho anh hy vọng đấy, có hy vọng còn hơn không có, cho dù không nhìn thấy nhưng sống cả đời trong hy vọng vẫn là hạnh phúc.

Thời Du Huyên thực sự không nghĩ ra lý do tại sao cô lại nghĩ đến hạnh phúc của Thịnh Hàn Ngọc trước tiên, cô tự nhủ mình đang làm người tốt việc tốt, tích đức hành thiện.

"Cô chắc chắn là không lừa gạt tôi chứ?"
Thịnh Hàn Ngọc kích động đến mức không thể ngồi yên, đứng dậy đi tới đi lui trong phòng.

"Tôi lừa anh làm gì? Lừa anh để không muốn anh bồi thường cho mình một số tiền lớn sao? Anh nghĩ tôi ngu thế à? Tôi là đối tác của anh, lừa gạt anh không có lợi cho tôi, tôi thực sự không phải là người anh muốn tìm" Thời Du Huyên nói hùng hồn đầy lý lẽ, cây ngay không sợ chết đứng.

Nhưng trong lòng không ngừng chửi rủa bản thân: Mày đúng là đồ ngu, là đứa ngu nhất trên đời.


Tại sao lại không muốn anh ta bồi thường?
Vốn dĩ Thịnh Hàn Ngọc nợ mày, cho mày cũng là thứ mày nên được, Thời Du Huyên ơi Thời Du Huyên, mày không phải thích tiền nhất ư? Tại sao lại không cần chứ?
Thật ra thì chính cô cũng biết rõ, không muốn tiền của anh chỉ vì cô không muốn dính dáng đến anh!
Có mặt nạ che đậy, Thời Du Huyên dù có nói gì thì trên mặt vẫn rặt một biểu cảm, không nhìn ra được có nói dối hay không.

Thịnh Hàn Ngọc tin, một lần nữa tin Giản Dị Tâm vẫn còn sống.

Anh sắp xếp lại tâm trạng, tự trấn tĩnh bản thân, rồi nói với Ánh Tử: "Bán căn hộ này cho tôi, tôi sẽ chia cho cô mười phần trăm cổ phần của Đinh Thịnh."
Một phần trăm cổ phần của Đinh Thịnh là có thể dư sức mua cả cải tiểu khu này rồi, bây giờ anh lại dùng mười phần trăm cổ phần để mua căn hộ rộng 100 mét vuông này.

Nếu cô không đồng ý thì mới bất ngờ đấy.

"Được, ký hợp đồng liền luôn đi, để phòng nhỡ may sau này anh lại hối hận."
Cô thực sự lấy giấy và bút ra, mặc dù trên bàn máy tính máy in cái gì cũng có, nhưng cô giống như không thể đợi được nữa mà lưu loát viết hợp đồng bằng tay, viết xong đưa tới trước mặt Thịnh Hàn Ngọc để anh ký tên.

Đưa bút và mực lăn tay tới: "Ký tên đi, ký xong thì lăn dấu vân tay."
Nét chữ hệt như một bản in tiêu chuẩn, không có lấy chút khác biệt nào giữa chữ viết tay và chữ in, Thịnh Hàn Ngọc ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó lưu loát ký tên, cũng lăn một dấu vân tay ở trên đó.

“Xong rồi!”
Cô gấp hợp đồng bỏ vào túi, đứng dậy định đi: "Bây giờ nhà là của anh, tạm biệt"
"Đợi một chút."
Thịnh Hàn Ngọc gọi cô lại: "Đừng đi vội, chuyện thứ nhất đã giải quyết xong, hiện tại bắt đầu nói chuyện thứ hai."