Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 612




Mặc dù vừa rồi anh say, nhưng anh vô cùng cảm động trước sự ngọt ngào và thơm tho của cô.

 

Sau một hồi mãnh liệt, Hình Liệt Hàn đã bị nhiễm cơn buồn ngủ của Đường Tư Vũ, sau nửa giờ, anh cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

 

Vào buổi sáng sớm, mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào. Ánh nắng đầu xuân trong tháng Ba đem theo sự ấm áp thật sự làm cho người ta thích thú.

 

Mái tóc đen của Đường Tư Vũ xõa ra sau lưng, khiến những vết hôn trên cổ cô trông thấy mà phát sợ, dày đặc và thâm tím, như thể mắc phải một căn bệnh nào đó, nhưng chỉ người đàn ông biết, đây là thành quả đêm qua của anh.

 

Đường Tư Vũ khẽ chớp hàng mi dài, bên cạnh, khuỷu tay của người đàn ông chống một bên mặt, không biết đã tỉnh lại từ bao giò, đã nhìn cô bao lâu rồi, Đường Tư Vũ không hề hoảng sợ, chạm vào nụ cười tình cảm của anh, cô ngượng ngùng chớp chớp mắt, sau đó nâng cổ anh lên, vùi đầu vào ngực anh.

 

Dưới lớp chăn bông, lại là một thứ khác, Hình Liệt Hàn không khỏi thở ra một tiếng, đôi mắt anh lập tức ánh lên một tia sáng đen tối, nhưng anh biết cô không thể chịu đựng được, anh chỉ có thể chịu đựng kiềm chế, trầm ngâm nói: “Có muốn dậy chưa? Tắm chung nhé?”

 

Đường Tư Vũ trong vòng tay anh ngoan ngoãn gật đầu, Hình Liệt Hàn vuốt lưng cô hỏi: “Tối hôm qua có đau không?”

 

Tất nhiên là Đường Tư Vũ đau! Tuy rằng không phải lần đầu tiên, đã sáu năm rồi, nhưng cô không muốn khiến anh phải chịu áp lực nữa, cô vẫn vùi trong vòng tay anh, nói: “Không đau lắm.”

 

Hình Liệt Hàn dường như biết được rằng cô đang nói dối anh, anh hôn lên tóc cô: “Là lỗi của ông xã.”

 

Đường Tư Vũ cảm thấy ngọt ngào từ tận đáy lòng, đêm qua anh ngà ngà men say còn gọi cô là bà xã, cô thích cách anh gọi như vậy.

 

Sau khi tắm xong, Đường Tư Vũ ngồi trên sô pha, mái tóc dài vừa mới được sấy khô, duyên dáng xõa ra sau lưng, chiếc váy trắng mềm mại bằng vải lanh khiến cô ngồi dưới nắng, xinh đẹp như nàng tiên nữ ẩn dật, cũng lại giống như thánh nữ thuần khiết.

 

Hình Liệt Hàn bước ra khỏi phòng áo choàng trong bộ vest và đôi giày da, nhìn cô, anh ngây người vài giây, ánh mắt dịu dàng ấm áp.

 

Đường Tư Vũ nhìn anh bước tới, ăn mặc chỉnh tề, anh sắp tới công ty rồi.

 

“Buổi tối nhớ về sớm.” Đường Tư Vũ đứng lên, biết anh ăn mặc chỉnh tề, nhưng vẫn như người vợ hiền, chỉnh cà vạt cho anh, vuốt vuốt bộ vest, như vậy một lúc, ánh mắt lộ ra vài nét tự hào.

 

Hình Liệt Hàn vươn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chào buổi sáng muộn một cách nhiệt tình, Đường Tư Vũ ngoan ngoãn lựa theo anh, đầy anh ra với gò má ửng hồng: “Đến công ty đi!”

 

Hình Liệt Hàn lưu luyến không muốn rời đi, nếu không phải vì công ty có việc, anh rất muốn ở nhà, ở cùng cô một ngày, không đi đâu cả.

 

“Anh sẽ đưa em đến nhà cha mẹ anh ăn sáng.” Hình Liệt Hàn dẫn cô xuống lầu.

 

“Không cần đâu, hôm nay em sẽ nấu một ít ở nhà! Không qua đó đâu.” Đường Tư Vũ xấu hỗ nói.

 

“Sao vậy?” Hình Liệt Hàn quay đầu lại nhìn cô, sợ rằng có hiềm khích gì giữa cô Và gia đình.

 

Đường Tư Vũ đâu phải vì lý do này? Cô không khỏi ôm cổ, xấu hổ nói: “Không dám gặp người khác.”

 

Hình Liệt Hàn giờ mới phát hiện ra dấu hôn trên cỗ cô quá rõ ràng, anh đau lòng nắm lấy tay cô, nhìn làn da mỏng manh của cô, tất cả đều là dấu vết của sự thô lỗ của anh, anh tự trách mình.

 

“Anh xin lỗi…”

 

“Không đau, nhưng mà… em ngại gặp mọi người.” Đường Tư Vũ không khỏi tự trách.

 

Đường Tư Vũ hẹn Tô Hi ra ngoài, đúng lúc Tô Hi có thời gian rảnh, hai người có thể gặp mặt, thấy cô có bạn rồi, càng tiện cho việc Hình Liệt Hàn đưa cô đến nhà của Ôn Lệ Thâm, rồi anh sẽ đến công ty xử lý công việc.

 

Đường Tư Vũ buộc một chiếc khăn lụa quanh cổ, đi chơi với Tô Hi, có lẽ là vào đêm trước đám cưới! Trong lòng Tô Hi có chút hồi hộp, rối loạn trước hôn nhân.

 

“Trưa nay, chúng ta đi ăn ở ngoài, tớ đãi cậu một bữa thật to.”

 

“Được.” Đường Tư Vũ đồng ý, có đồ ăn, đương nhiên là muốn đi.

 

Thiên Mộ Entertainment International rất uy nghiêm và tráng lệ ở trung tâm thành phố, Ôn Lệ Thâm đang hoàn thành nốt những công đoạn cuối cùng, anh phải bỏ ra hai tháng làm việc, chỉ ở cùng cô dâu của mình.

 

Mười giờ sáng, nhân viên đi ra đi vào, trong đó có rất nhiều nghệ sĩ thanh lịch, xinh đẹp tao nhã bước vào, ở cửa trước, một bóng người màu trắng rất bắt mắt bước vào, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng sữa, đeo kính râm, mái tóc xoăn dày bồng bềnh, mang theo giày cao gót, lướt đi nhẹ nhàng, đây nhất định là một người phụ nữ rất có khí chất.

 

Cô dường như không xa lạ gì với nơi này, cô đi về phía quầy lễ tân nói với một nữ lễ tân: “Chào cô, phiền cô đưa tôi đi tìm Tổng giám đốc Ôn của chúng tôi với.”

 

“Chào chị, chị có hẹn trước không?”

 

“Tôi là bạn của anh ấy, không cần hẹn trước.”

 

“Vậy chị tên là gì?” Cô gái ở quầy lễ tân không dám sơ suất, bởi vì người phụ nữ trước mặt không phải là nghệ sĩ bình thường.