Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 652




Hình Liệt Hàn tự hào nói.

 

Tất cả mọi người ở bên cạnh đều cho anh mặt ánh nhìn tỏ vẻ anh nói rất đúng.

 

Đường Tư Vũ cảm thấy anh có chút hơi quá, trước kia thì khoe vợ, đến giờ lại chuyển sang con trai, lẽ nào không sợ khiến cho mọi người trong phòng phẫn nộ sao?

 

Ánh mắt Ôn Lương Diệu cũng không kìm được nhìn lên người Hình Nhất Nặc, Hình Nhất Nặc mặc một bộ chiếc váy phù dâu trông đẹp như tiên nữ, lập tức khiến cô trở nên xinh đẹp như yêu tỉnh trong rừng, toát ra khí chất của vẻ đẹp cỗ xưa.

 

Bị Ôn Lương Diệu nhìn như vậy, cô xấu hỗ quay người lại, không muốn để anh nhìn nữa.

 

Ánh mắt Hàn Dương cũng chú ý đến Nhan Mộng đứng ở bên cạnh Tô Thắm, ánh mắt của Nhan Mộng vừa hay cũng chạm vào mắt anh, gương mặt đẹp trai của Hàn Dương lập tức có chút khó xử, cắn môi quay sang nhìn bên cạnh, còn Nhan Mộng cũng cụp mắt xuống, khóe miệng không kìm được khẽ nở một nụ cười.

 

Đứng trong căn phòng này, trừ Tưởng San và vài người trợ lý đã kết hôn ra, chỉ còn một đám người trẻ tuổi, mà giữa người trẻ tuổi với nhau, điều dễ xảy ra nhất đó chính là tia lửa, vậy nên những tia lửa trong căn phòng này đang âm thầm bùng phát.

 

“Liệt Hàn, lại đây, dì đích thân trang điểm cho con.”

 

“Dì, chỉ cần đơn giản thôi, dù sao thì con cũng đẹp trai vầy rồi.”

 

Hình Liệt Hàn lập tức ngồi xuống.

 

Lời anh nói chọc cho Đường Tư Vũ và vài cô gái bên cạnh phì cười, còn mấy anh chàng ở đó cũng không dám nói gì, ai bảo anh thực sự đẹp trai như vậy cơ chứ?

 

Đến một khuyết điểm cũng chẳng có!

 

“Chỉ biết ba hoa là giỏi.”

 

Tưởng San cũng bị anh chọc cười, ấn anh ngồi xuống ghê, còn không quên mắng yêu.

 

Cả căn phòng đang rất bận rộn, mà bên ngoài khách khứa cũng lần lượt tới nơi, Tưởng Lam và Hình Chính Đình, còn có hai vị phụ huynh bên Ôn gia cùng nhau đứng đón khách, còn có một nhóm bạn bè cũ trong quân đội là bộ hạ trước kia của Hình Chính Đình cũng tới giúp đỡ, dù sao bữa tiệc này cũng có hàng trăm chỗ ngồi, khách mời nhiều như vậy cũng kéo theo một lượng công việc khá lón.

 

Tối hôm qua Mộ Phi mất ngủ, trực tiếp thức đến tận sáng, anh chỉ chìm vào giác ngủ một cách ngắn ngủi trên sofa, vậy mà chưa ngủ đến một tiếng, trợ lý của anh đã gọi điện thoại tới, nói với anh rằng anh ta theo dõi Hình Nham, hôm nay ông ta lại hẹn một luật sư đến nhà, đồng thời, mấy thuộc hạ thân tín của ông ta hôm nay cũng đến đó, không biết ông ta muốn làm cái gì, hỏi anh xem có muốn anh ta làm gì đó không.

 

Sắc mặt Mộ Phi lộ ra sự mệt mỏi, anh vuốt hai hàng lông mày rồi nói: “Kệ đi, cứ kệ ông ta! Hôm nay tôi phải đi dự một lễ cưới.”

 

“Mộ tổng, ngài thật sự không định đi tìm Hình Nham sao? Nếu ông ta thật sự đang định làm gì đó sau lưng, vậy kế hoạch thu mua của ngại sẽ gặp nguy hiểm.”

 

“Không vội, hôm nay đừng làm phiền tôi.”

 

Nói xong, Mộ Phi liền tắt điện thoại, anh đi đến chiếc tủ ở phía trước, mở món quả mà hôm nay anh sẽ đem tặng ra, đó là một chiếc đàn piano làm bằng đá kim cương vô cùng tinh xảo, chỉ là đồ trang trí nhưng mỗi một viên kim cương ở phía trên đều là hàng thật, vì thế mặc dù chỉ là đồ trang trí nhưng giá trị lại không hề nhỏ.

 

Đây là quà cưới mà anh tặng cho Đường Tư Vũ, mặc dù anh không cam lòng nhưng khi anh nhìn thấy Đường Tư Vũ đích thân viết thiệp mời cho anh, tất cả mọi sự không cam tâm đó đều trở nên bắt lực, có những lúc, yêu một người không phải bạn muốn yêu là có thể yêu, mà là bạn không còn tư cách đó nữa rồi.

 

Thực ra anh biết lần này đến đó cũng chỉ là để nhìn cô trở thành vợ của người khác, anh hoàn toàn có thể từ chối hoặc chỉ cần gửi quà qua đó là được rồi.

 

Nhưng nghĩ đến việc cô đã mời anh, sao anh lại có thể từ chối không đến được?

 

Bây giờ điều duy nhất anh có thể làm đó là nghe lời cô, đến dự lễ cưới của cô, tận mắt nhìn thấy cô hạnh phúc.

 

Mộ Phi quyết định ngày hôm nay sẽ không làm bất kỳ việc gì cả, anh chỉ đi tham dự hôn lễ của Đường Tư Vũ mà thôi. Mộ Phi ra ngoài, trên ghế phó lái của anh đặt một chiếc đàn piano nhỏ bằng kim cương, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

 

Xe của anh dừng lại trên bờ biển trước một căn biệt thự trang viên xa hoa nhất, bãi đỗ xe to lớn ở đây đã đỗ đầy những chiếc xe sang trọng, xe của Mộ Phi đỗ vào bãi dưới sự chỉ dẫn của một bạn nhỏ, anh mở cửa xe ra, nhẹ nhàng cầm chiếc đàn piano lên đi về phía đại sảnh.

 

Ở đây, phải quét thẻ mời để đi vào, ngoài ra còn phải đối chiếu cả thân phận nữa.

 

Mộ Phi đứng ở cửa, đưa thẻ mời ra, quét xong liền đi vào.

 

Nhìn chữ hỉ chúc mừng được khắc ở trung tâm, ánh mắt Mộ Phi đò đẫn thất thần.

 

Anh cũng gặp một vài người quen trong giới doanh nhân, chào hỏi qua một chút rồi anh được sắp xếp đến một vị trí ở giữa, anh nhìn thấy có vài người quản lý đang đứng nhận quà cưới, anh liền đưa hộp quà trong tay mình cho bọn họ: “Phiền cô giữ giúp tôi, đây là cưới tôi tặng cho cô dâu.”

 

“Được ạ, mời ngài đăng ký vào đây ạ.”

 

Nữ nhân viên vô cùng nhiệt tình dặn dò anh.

 

Mộ Phi cười gượng gạo, cho dù anh không viết tên thì Đường Tư Vũ vẫn chắc chắn nhận ra đây là quà anh tặng, nhưng anh vẫn viết tên mình lên đó rồi quay về chỗ ngồi.