Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1851-1855




Chương 1851
Lê Thấm Thấm dù sao cũng không thể ngờ được rằng đã hẹn trước với đàn chị khóa trên là đợi sau khi cô ta xác định rồi mới đăng tin, thế mà lại trở thành lập tức đăng?!
“Thấm Thấm! Bố đã bỏ ra nhiều tiền như vậy để đưa con đi du học nước ngoài, kết quả con vẫn cấu kết ở cùng với cậu ta, coi như con đã làm mất hết thể diện của ông già này rồi!”
“Không được, con phải đi tìm chị ta hỏi cho rõ ràng, chị ta không thể nói lời không giữ lời như vậy được!” Lê Thấm Thấm cầm tờ báo chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đi đâu? Trở về đây cho bố! Từ hôm nay trở đi con đừng hòng ra khỏi nhà nửa bước, con từ bỏ ý định muốn đi tìm Mục Nhiễm Tranh đi!”
Lê Thấm Thấm không ngờ rằng bản thân vừa về, còn chưa tìm được Mục Nhiễm Tranh mà chuyện này đã bị tiết lộ rồi, hơn nữa cô ta lại bị giam lỏng!
Mọi thứ đều bất ngờ.
Cô ta ngay lập tức liên lạc với đàn chị khóa trên thông qua Sở Điềm, đàn chị đã nhận điện thoại của cô ta.
“Alo, đây là trang Entertainment… xin hỏi là ai vậy ạ?” Giọng nói cao vang của đối phương xen lẫn vui mừng.
“Chị khóa trên, là tôi! Tôi là Lê Thấm Thấm, sao chị có thể như vậy chứ? Không phải chị đã hứa với tôi rằng chỉ đăng tải khi có sự đồng ý của tôi sao?” Lê Thấm Thấm lập tức chất vấn.
“Ồ, hóa ra là em à, tin tức có hiệu quả trong thời gian nhất định, đương nhiên là phải đăng tải sớm mới tốt rồi.” Đối phương không hề cảm thấy áy náy.
“Nhưng chị như vậy thật vô nhân tính! Chị có biết mình làm như vậy sẽ hại chết tôi không!”
“Em gái của chị ơi, sao có thể hại chết em được chứ? Mọi người đều biết em là bạn gái của Mục Nhiễm Tranh rồi. Nếu Mục Nhiễm Tranh muốn ổn định sự nổi tiếng của mình thì anh ta nhất định sẽ thừa nhận quan hệ của mình với em, đến lúc đó em còn phải cảm ơn chị nữa đấy! Ha ha ha, nhưng mà tin tức này cũng khiến chị được lãnh đạo coi trọng, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau nên cũng không cần nhắc tới chuyện cảm ơn làm gì nữa.”
“Chị——quá bỉ ổi! Chị dùng tin tức của tôi để đi lấy lòng lãnh đạo của mình à!” Lê Thấm Thấm vô cùng tức giận.
“Em gái à, em vẫn chưa bước chân vào xã hội nên đương nhiên không hiểu đạo lý này. Được rồi, chị không phí lời với em nữa, nếu như có tin tức yêu đương gì mới thì nhớ nói cho chị nhé, em yên tâm đi, đến lúc đó sẽ không thiếu phần lợi của em đâu.”
“Chị——”
Khi Lê Thấm Thấm đang định chửi bới thì bên kia đã cúp máy.
Có lẽ ngay từ đầu đối phương đã có ý định này rồi, tin tức của Mục Nhiễm Tranh là một tin lớn, làm sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội này chứ?
Lê Thấm Thấm ném điện thoại xuống giường, vỗ mạnh vào đầu mình.
“Lê Thấm Thấm, đồ óc lợn! Thế mà lại tin loại người này!”
Bây giờ cô ta không thể ra ngoài chỉ có thể ở nhà, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì không được, cô ta cẩn thận xem những bức ảnh trên mạng, toàn bộ đều là do bản thân và Sở Điềm gửi cho đàn chị khóa trên đó. Nếu như Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy chắc chắn sẽ biết là mình cố ý tạo ra tin tức này.
Nếu như vậy chẳng phải sẽ là một hiểu lầm lớn sao!
Dù cô ta không liên lạc được với Mục Nhiễm Tranh, nhưng dù sao thì cô ta vẫn yêu anh ta, vẫn hy vọng có thể cùng anh ta tiếp tục tiến xa hơn.
Chương 1852
“Mình nhất định phải ra ngoài!” Lê Thấm Thấm suy nghĩ kỹ càng rồi đi ra khỏi phòng ngủ, cô ta vênh váo muốn đi ra ngoài, nhưng vệ sĩ ở cửa ngăn lại.
“Cô chủ, cô đừng làm khó chúng tôi.”
Đây không phải là lần đầu tiên họ nhận nhiệm vụ như như thế này.
“Không phải tôi đang làm khó các anh, các anh yên tâm đi, tôi chỉ đến ngân hàng gần đầy để thanh toán tiền cước điện thoại thôi, số điện thoại này của tôi là số nước ngoài, những nơi bình thường thì không thể thanh toán được.” Lê Thấm Thấm vô cùng kiên nhẫn giải thích.
Hai người vệ sĩ nhìn nhau, “Cô chủ, cái này…”
“Hay là các anh đi theo tôi? Gần nhà có một ngân hàng, các anh cũng biết mà.”
Chỉ cần cô ta có thể ra khỏi cửa biệt thự là có hy vọng trốn thoát rồi, lúc này biểu cảm của Lê Thấm Thấm vẫn rất bình tĩnh.
“Tôi nói cho các anh biết, nếu chiếc điện thoại này của tôi mà nợ cước bị chặn số là sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện ở nước ngoài của tôi, bên trường học bất cứ lúc nào cũng có thể có chuyện bảo tôi quay lại. Đến lúc đó chậm trễ việc học của tôi thì các anh sẽ xong đời đấy.”
Bởi vì cách biệt thự một trăm mét là có một ngân hàng, vệ sĩ cũng biết, cho nên lúc này đám vệ sĩ bắt đầu do dự.
“Cô chủ, vậy thì cô tuyệt đối không được giở trò đâu đấy? Sau khi thanh toán tiền cước xong phải lập tức quay về.”
“Yên tâm đi, các anh tưởng rằng tôi ra nước ngoài vô ích à, tôi đã không còn là tôi của năm đó nữa rồi!” Lê Thấm Thấm bắt đầu cười thầm.
Ngay khi vệ sĩ chuẩn bị đưa Lê Thấm Thấm đến ngân hàng bên ngoài để thanh toán tiền cước điện thoại thì Lê Hán Giang đột nhiên quay lại.
“Đâu cần đích thân cô chủ của nhà họ Lê phải ra ngoài thanh toán tiền điện thoại chứ!” Sắc mặt Lê Hán Giang nghiêm nghị, vô cùng tệ.
“Hi hi, bố…” Lê Thấm Thấm nhìn thấy Lê Hán Giang lập tức nở nụ cười, “Con ở nước ngoài đã quen tự mình làm việc của mình rồi, cứ để con tự mình đi đi, không làm phiền bố nữa!”
“Con gái bố tự mình làm mọi việc ở bên ngoài, chẳng lẽ về đến nhà cũng phải tự mình chạy việc vặt sao?” Lê Hán Giang giật lấy điện thoại di động của Lê Thấm Thấm và giao cho cấp dưới, “Đi giúp cô chủ thanh toán tiền.”
“Ế, điện thoại của con!”
“Về phòng đi!” Lê Hán Giang mặt mày nhăn nhó đi thẳng vào phòng khách.
Lê Thấm Thấm lần này thật sự đã tính sai rồi, mất cả chì lẫn chài, không những không thể chạy ra mà con mất luôn cả công cụ để liên lạc với bên ngoài!
Cô ta đành phải hậm hực trở về phòng của mình.
Binh đoàn đặc chủng.
Mục Nhiễm Tranh, Tô Lam và các diễn viên cùng đoàn phim cuối cùng cũng kết thúc trải nghiệm cuộc sống ở đây, tất cả đều bị phơi đen rồi, nhưng trông có vẻ rắn chắc hơn trước.
Khi trở về, Quan Triều Viễn cho xe đến đón, Mục Nhiễm Tranh và Tô Lam cùng lên một chiếc xe.
Trước khi rời đi, đương nhiên phải theo lệ cũ, trả lại điện thoại di động và tất cả các thiết bị điện tử cho họ.
Mục Nhiễm Tranh vừa lên xe liền không để ý đến việc nói chuyện với Tô Lam mà trực tiếp mở máy lên, vô số tin nhắn Wechat tấn công tới, cơ bản đều là tin nhắn của Lê Thấm Thấm.
Chương 1853
“Chắc chắn là lo lắng lắm.” Mục Nhiễm Tranh không trả lời tin nhắn mà gọi thẳng cho Lê Thấm Thấm, nhưng không ngờ là điện thoại đã tắt máy, “Tại sao lại tắt máy rồi?
Lúc này anh ta mới mở Wechat và trả lời tin nhắn của Lê Thấm Thấm.
“Mấy ngày nay anh đều ở binh đoàn đặc chủng, em thi thế nào rồi? Sao điện thoại lại tắt máy thế? Vẫn chưa thi xong à?”
Tô Lam liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Một tháng không gặp bạn gái rất mong ngóng đúng không?”
Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu cười với Tô Lam, “Cô và chú của tôi có phải là vợ chồng già rồi không, tình cảm phai nhạt rồi à? Sao tôi thấy cô không vội về nhà chút nào thế? Thế mà chú tôi lại không đến đón cô về?”
Điều này rất đáng nghi.
“Anh ấy á? Chắc vẫn còn đang nổi nóng cũng nên? Vốn dĩ đã không muốn tôi nhận bộ phim này rồi, còn phải ra ngoài trải nghiệm cuộc sống một tháng, đã khiến anh rất tức điên lên từ lâu rồi!” Dù sao thì Tô Lam cũng đã quen với một Quan Triều Viễn hay nhảy dựng lên rồi.
“Nhìn cô cười đến mức mặt mày rạng rỡ kìa, khi về chú tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
“Anh đừng nói tôi nữa, mau nghĩ cách dỗ bạn gái đi.”
Đang nói chuyện thì điện thoại di động của Mục Nhiễm Tranh đổ chuông, Mục Nhiễm Tranh còn tưởng đó là Lê Thấm Thấm, nhưng hóa ra lại là Phùng Khiêm.
“Anh Khiêm, phía bên em đã kết thúc rồi, phim có thể lập tức bấm máy.” Mục Nhiễm Tranh vội vàng báo cáo tình hình.
“Cuối cùng tôi cũng liên lạc được với cậu rồi! Tôi nói này Nhiễm Tranh, Lê Thấm Thấm đó rốt cuộc bị sao vậy? Cô nhóc này không đơn giản đâu! Cô ta nói chuyện của hai người với giới truyền thông!”
“Không thể nào…” Nụ cười của Mục Nhiễm Tranh ung dung thoải mái, nhưng anh ta nhanh chóng không thể cười được nữa.
Vốn dĩ đã chịu khổ trong binh đoàn một tháng rồi, anh ta chuẩn bị cùng Tô Lam trở về hoa viên Crystal để hưởng phúc, nhưng Phùng Khiêm đã phá vỡ mọi kế hoạch chỉ bằng một cuộc điện thoại.
Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng quay lại studio của hai người.
Nhìn những bức ảnh và nội dung trên tờ báo và trang web đó, anh ta không thể tin vào mắt mình.
Bởi vì đoàn phim và binh đoàn đặc chủng đã bàn bạc với nhau rồi, các diễn viên đến đó được huấn luyện bí mật và không ai biết, vì vậy Phùng Khiêm cũng không biết binh đoàn ở đâu, chỉ có thể liên lạc với Mục Nhiễm Tranh qua điện thoại, nhưng Mục Nhiễm Tranh lại giao nộp tất cả thiết bị thông tin liên lạc rồi.
Sau khi sự việc này xuất hiện, anh ta như ngồi trên đống lửa.
Phùng Khiêm ngồi trên bàn và vỗ vào tờ báo trên bàn.
“Rốt cuộc là Lê Thấm Thấm bị sao vậy? Tôi thấy cô nhóc này rất đơn thuần! Không ngờ lại tâm cơ như vậy!”
“Anh đừng vội kết luận, chưa chắc là cô ấy làm ra chuyện này.” Mục Nhiễm Tranh cũng cảm thấy có chút chột dạ khi nói ra lời này.
“Cậu bị mù à! Cậu nhìn ảnh này đi, vừa nhìn đã biết không phải là chụp trộm chụp lén gì rồi. Rõ ràng là Lê Thấm Thấm đã đưa những bức ảnh hai người đi chơi cho người ta mà! Bằng không, những bức ảnh này làm sao có thể lọt vào tay giới truyền thông được?”
Mục Nhiễm Tranh đương nhiên biết những bức ảnh đó, thậm chí có một số là do hai người họ chụp tự sướng, nếu đã là ảnh tự sướng thì đương nhiên chỉ có hai người mới có. Họ rất cẩn thận, những bức ảnh tự sướng này đều không cho người khác xem, cũng không thể bị giới truyền thông bắt thóp được.
Chương 1854

“Cậu nhìn cái này đi!” Phùng Khiêm tìm một tờ báo khác từ đống báo và ném trước mặt Mục Nhiễm Tranh.

Tờ báo này thậm chí còn chỉ ra rằng những bức ảnh này là của một người bạn nào đó của một biên tập viên. Sau khi Mục Nhiễm Tranh về nước thì không còn quan tâm đến cô gái này nữa, cô gái này cho rằng Mục Nhiễm Tranh ăn no rồi xách mông lên đi nên đã tiết lộ những điều này.

Những tiết lộ phía sau này còn khiến người ta chú ý hơn cả tin tức thực sự!

“Bây giờ, cậu tin rồi đúng không? Tôi đã điều tra rồi, biên tập viên đã tiết lộ tin độc quyền này vừa hay vừa đi du học ở Anh về! Cậu còn gì để nói nữa không?”

Mục Nhiễm Tranh cứng họng, không thể bênh vực Lê Thấm Thấm được nữa.

“Chắc chắn là Thấm Thấm không liên lạc được với em lâu như vậy nên mới lo lắng.”

Phùng Khiêm vỗ mạnh lên trán mình, “Trời ạ, Nhiễm Tranh, người ta đều nói phụ nữ khi yêu đều có chỉ số IQ bằng không, cậu là đàn ông đấy! IQ của cậu đi đâu hết rồi?”

Mục Nhiễm Tranh chỉ cảm thấy buồn cười, “Sao tôi lại không có IQ chứ?”

“Đã là lúc nào rồi mà cậu còn giải thích thay cho con nhóc đó? Cho dù không tìm được cậu, khiến giới truyền thông tạo áp lực cho cậu cũng đủ để nhìn ra con bé đó là người tâm cơ rồi!”

Mục Nhiễm Tranh lấy điện thoại di động ra gọi lại cho Lê Thấm Thấm, nhưng vẫn tắt máy.

Phùng Khiêm đang định nói gì đó thì điện thoại lại đổ chuông, “Alo, xin hỏi ai vậy?”

“Anh có phải anh Phùng Khiêm, người đại diện của Mục Nhiễm Tranh không?”

“Là tôi, xin hỏi ai vậy?”

“Xin chào, tôi là biên tập viên của trang Entertainment, tôi chuẩn bị đăng một tin tức lớn về Nhiễm Tranh nên muốn nói cho anh biết trước một tiếng.”

Phùng Khiêm đau khổ nhắm mắt lại, lời thoại này của đối phương ý là hỏi họ muốn công khai không, đây là chuyện rất phổ biến trong giới này.

Phùng Khiêm cũng là một tay lõi đời. “Cô nói là tin lớn, tôi cũng muốn nghe xem là tin lớn nào vậy?”

“Còn có thể là tin lớn gì nữa? Tin tức về Mục Nhiễm Tranh và nữ du học sinh lần trước là do một tay tôi tung ra. Tôi cũng có chút quan hệ với nữ du học sinh đó, bây giờ cô ấy đã về nước rồi.”

Tim Phùng Khiêm đập ‘thình thịch’, hóa ra người phụ nữ này tìm tới cửa rồi.

“Tôi suy nghĩ một lát.” Phùng Khiêm cúp điện thoại, nói ngay: “Biên tập viên của trang Entertainment tìm tới cửa rồi, không biết họ lại lấy được tin tức gì từ chỗ Lê Thấm Thấm. Bây giờ muốn lừa tiền của chúng ta!”

Mục Nhiễm Tranh cau mày.

“Hơn nữa cô nhóc nhà cậu về nước rồi!”

“Về nước rồi?” Mục Nhiễm Tranh giật mình, “Không đúng, vậy tại sao cô ấy lại luôn tắt máy?”

“Nhiễm Tranh à Nhiễm Tranh, phiền cậu khi yêu có chút…”

Phùng Khiêm chưa kịp nói xong thì Mục Nhiễm Tranh đã đứng dậy và đi ra ngoài.

“Này, cậu quay lại cho tôi! Chuyện còn chưa giải quyết xong mà? Câu lại đi đâu đấy?”

Mục Nhiễm Tranh dừng bước và quay người lại, “Anh nói với đối phương là họ muốn đăng tin gì thì cứ đăng, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho họ một xu nào đâu. Anh đừng lo lắng, chúng ta đã trải qua sóng to gió lớn rồi, cho dù lần này lại vấp ngã thì tôi cũng có bản lĩnh lại đứng dậy!”

Nói xong, Mục Nhiễm Tranh bước ra khỏi cửa.
Chương 1855

Phùng Khiêm bị những lời này làm cho sững sờ, không thể không khâm phục Mục Nhiễm Tranh của hiện tại thực sự rất dũng mãnh và bá đạo!

Sau khi trải qua những thăng trầm trước đây, anh ta đã thực sự trưởng thành hơn rất nhiều, trái tim cũng mạnh mẽ hơn.

“Không đúng! Chuyện này rốt cuộc phải làm sao đây?” Thật đáng tiếc, Mục Nhiễm Tranh đã không thể nghe lời này của Phùng Khiêm nữa.

Giờ phút này, Lê Thấm Thấm hoàn toàn không biết gì về sóng gió bên ngoài, mà Lê Hán Giang lại muốn thương lượng với trang Entertainment, hy vọng họ thu hồi lại tất cả tin tức, nhưng trang Entertainment kiên quyết không đồng ý. Hơn nữa, tin tức đã được đăng tải nhiều như vậy rồi, nếu thu hồi lại thì họ còn uy tín gì nữa chứ?

Lê Thấm Thấm đã bị tịch thu điện thoại, còn bị nhốt ở nhà, không thể ra ngoài được, cô ta thực sự rất ấm ức và bực bội, nhất định phải tìm Mục Nhiễm Tranh để nói rõ sự việc và hỏi cho rõ ràng ngay lập tức.

Cô ta tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, khu biệt thự rất yên tĩnh, những người sống ở đây đều là người có mặt mũi, bình thường toàn là những nhân vật lớn ra vào.

Đột nhiên chợt nảy ra một ý nghĩ, cô ta muốn nhảy từ trên này xuống!

Phòng của cô ta ở tầng ba, ở đây có một đường ống, chưa biết chừng có thể trèo dọc theo nó.

Nhưng xét cho cùng, tầng ba vẫn có rủi ro nhất định.

Lê Thấm Thấm nhìn xuống dưới rồi lại chạy ra cửa để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nói là làm!

Cô ta lập tức trèo ra ngoài cửa sổ, ở đây có một cái ban công nhỏ, nhưng cô ta đã không chú ý đến việc đường ống này quá nhỏ, hoàn toàn không thể đỡ nổi cô ta.

Cô ta lại nhằm vào cục nóng điều hòa bên ngoài!

Không chừng có thể thử.

Lần đầu tiên nhảy lên chỗ cục nóng điều hòa tầng hai, lần thứ hai nhảy lên chỗ cục nóng điều hòa tầng một, lần thứ ba nhảy xuống đất.

Cố gắng thử mấy lần nhưng vẫn không dám, nên cô ta định leo tường xuống, dùng sức bám chặt lên tường.

“A——”

Lê Thấm Thấm vẫn ngã xuống đất, đùi bị vách tường cọ xát gây ra một vết thương lớn.

Cô ta lập tức bịt miệng lại, nhất định không được để người bên trong biết mình nhảy ra ngoài, nếu không sẽ bị bắt lại, hơn nữa con đường duy nhất cũng sẽ bị chặn lại.

Cô ta khập khiễng đứng dậy chuẩn bị trốn ra ngoài biệt thự, nhân lúc bố cô ta chưa về, cô ta nhất định phải nghĩ cách trốn đi thật xa.

Đầu tiên chạy ra khỏi khu nhà trước, sau đó ngay lập tức bắt taxi, Lê Thấm Thấm lên kế hoạch xong mới nhớ ra mình đi quá vội nên ngay cả ví tiền cũng quên mang!

Đột nhiên một chiếc Rolls Royce dừng lại cạnh chân cô ta.

“Lên xe!”

Bầu không khí trong xe rất gượng gạo.

Tam Tam nhìn chằm chằm Lê Thấm Thấm hồi lâu, khiến cho Lê Thấm Thấm phát sợ.