Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 461




Chương 461


Giọng nói của anh trầm khàn, giống như phát ra từ dưới địa ngục.


Dạ Bân lắc đầu.


“Tôi nói thế nào chứ, đây là chuyện không thể tránh khỏi, cậu lại còn nghi ngờ cô ấy mãi vẫn chưa có thai, đưa cô ấy đi kiểm tra, lại lấy lý do sợ đứa nhỏ sinh ra có vấn đề để tránh thai, chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng hiện giờ cậu cũng muốn sinh con, mong ước sinh con của cô ấy đương nhiên sẽ càng thêm mãnh liệt!”


Đây là chuyện không thể tránh khỏi.


Quan Triều Viễn không lên tiếng.


“Theo tôi, cậu phải nhân cơ hội cậu còn chưa hoàn toàn hãm sâu, tình cảm Tô Lam dành cho cậu còn chưa quá sâu sắc, đau dài không bằng đau ngắt, cắt đứt đi.”


“ừ”


Nghe thấy tiếng “Ừ” này, Dạ Bân liền ngớ người ra!


Thật ra, anh ta cũng tiện miệng nói thế, anh biết người cố chấp như Quan Triều Viễn, sẽ không dễ dàng cắt đứt như thế, hơn nữa, khó khăn lám anh mới yêu một người.


“Cậu, cậu, cậu thật sự quyết định rồi?”


“Quyết định rồi” Quan Triều Viễn chầm chậm nói.


“Ly hôn với Tô Lam?”


“Đúng, thế nhưng, không phải bây giờ.”


“Đương nhiên không thể đùng cái liền ly hôn, Tô Lam cũng không thể chấp nhận được, phải từ từ”


Quan Triều Viễn không nói gì, tâm trạng của anh cực kỳ phức tạp, phải biết là anh hạ quyết tâm này, khó khăn đến nhường nào!


Nếu bọn họ chỉ là vợ chồng ngoài mặt, thì đã đành!


Thế nhưng anh lại yêu cô!


Tô Lam là cô gái tốt như thế, khổ từ nhỏ đến lớn, quả thật anh không muốn để cô chịu thêm nỗi đau đớn như này.


Hơn nữa, nếu có một ngày Tô Lam biết được thân phận của anh, vậy hậu quả càng không thể tưởng tượng nổi.


Vẫn là thôi vậy.


Tô Lam bắt đầu đếm ngược thời gian vào đoàn phim, qua hai ngày nữa là sẽ theo đoàn quay bộ phim điện ảnh mới.


Buổi chiều, khi chuẩn bị nấu bữa tối, cô vẫn nhắn tin cho Quan Triều Viễn.


“Tối nay muốn ăn gì?”


Khoảng thời gian này, việc nấu ăn trong nhà luôn do cô đứng bếp.


Rất lâu sau, Quan Triều Viễn mới trả lời tin nhắn.


“Tối có việc, không về nhà ăn.”


Tô Lam nhìn dòng chữ trên màn hình, ít nhiều có chút thất vọng.


“Lại không về nhà ăn cơm”


“Đã ba ngày rồi, Quan Triều Viễn không về nhà ăn cơm, tối Về cũng rất muộn.”


Bận như thế sao?