Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4728




Chương 4728

“Thứ hai, nơi này là nhà anh, anh vào phòng tắm nhà mình, ôm vợ của mình, có vấn đề gì sao?”

Ánh mắt Quan Triều Viễn trở nên thâm thúy, giọng nói có vẻ lẽ thẳng khí hùng.

Tô Lam bị tức tới phát khóc, cô xoay người đi ra phía ngoài: “Anh buông rai”

Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô: “Tới con chúng ta cũng có ba đứa rồi, lẽ nào em còn cho răng có chỗ nào trên thân thể em mà anh chưa nhìn thấy nữa sao?”

Tô Lam cắn môi thật chặt, muốn lách qua anh.

Nhưng Quan Triều Viễn lại chắn ở cửa không để cô đi.

Tô Lam cảm thấy rất không vui: “Em không muốn như vậy, anh đừng chạm eml”

Nghe nói như vậy, Quan Triều Viễn nguy hiểm híp mắt lại.

Đột nhiên anh nắm lấy cằm cô: “Tô Lam, em biết không? Trên thế giới này, em là người giỏi chọc giận anh nhất.”

Nói xong những lời này, anh lại cúi đầu hôn lên.

Sau một hồi lâu, Tô Lam sắp không thở nổi Quan Triều Viễn mới buông CÔ ra: “Bây giờ em có thể nghe anh giải thích chưa?”

Trong ánh mắt anh hiện lên vẻ nguy hiểm.

Như đang nói, nếu em còn không chịu nghe anh giải thích, anh sẽ tiếp tục hôn eml Hai tay Tô Lam bị anh nắm chặt, vốn không cách nào phản kháng, chỉ có thể gật đầu.

“Trước đây khi anh còn trong quân ngũ, trong quá trình anh và các anh em cùng đi chấp hành nhiệm vụ đã không thể bảo vệ cẩn thận cho cô ấy, khiến cô ấy trúng một viên đạn.”

“Một viên đạn bắn trúng bụng Hạ Phi Dương, bác sĩ nói sợ rằng sau này cô ấy không cách nào thụ thai bình thường.”

Tô Lam lập tức ngây người.

“Cho nên…”

Tô Lam vụn vỡ nói ra một câu: “Cho nên hai người đã có con với nhau thật sao?”

Quan Triều Viễn ôm cô vào trong ngực mình: “Cho nên anh thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của cô ta, theo cô ta tới bệnh viện thụ thai nhân tạo.”

“Thụ thai nhân tạo?”

Tô Lam vùi đầu trong lòng Quan Triều Viễn, chỉ cảm thấy đầu óc mình vô cùng hỗn loạn.

Quan Triều Viễn nói bọn họ đã từng thụ thai nhân tạo, nói cách khác hai người bọn họ vốn không có quan hệ thể xác gì.

Nhưng đứa bé kia đâu?

“Sau đó, hai tháng sau có một cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, cô ta vì cơ hội kia mà bỏ đứa bé.”

Sau khi nói xong câu đó, Quan Triều Viễn không cho Tô Lam có bất kỳ cơ hội nào để hỏi dò.

Ôm lấy cô đi tới phòng ngủ.

Ngày tiếp theo, lúc Tô Lam tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đầu sắp muốn rời ra từng mảnh.

Mỗi một lần, chỉ cần hai người bọn họ vì chuyện gì đó mà xích mích với nhau.

Cuối cùng luôn kết thúc bằng hình thức này.

Khiến hôm nay khi cô tỉnh lại chỉ cảm thấy sau lưng mình như bị người nghiền nát.