Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4975




Chương 4975

Anh ta châm chậm đến gần cửa sổ, từ trên nhìn xuống có thể thấy được bóng dáng chạy trối chết của Tô Lam, hình như trong lòng anh ta giống như có thứ gì đó đang bị xé nát.

Sống nhiều năm như vậy nhưng đây là lân đầu tiên anh ta cảm thấy đau lòng.

Mặc dù dòng họ rung chuyển, cha mẹ qua đời thì anh ta cũng không cảm giác cầu mà không được như thế này.

Trong lòng anh ta âm thầm đưa ra một quyết định. Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Chiến Lưu Thành vang lên.

Anh ta nhìn lướt qua màn hình, sau vô số lần từ chối số điện thoại kia, cuối cùng anh ta đã nhận cuộc gọi.

Sau một hồi im lặng, đột nhiên anh †a nói: “Toàn bộ đều nghe theo sự sắp xếp của các người đi.”

Tô Lam thở hổn hển chạy ra khỏi căn hộ của Chiến Lưu Thành, chạy một mạch đến cửa văn phòng mới dừng lại hít thở lấy hơi.

Không biết vì sao mà Chiến Lưu Thành luôn khiến cho cô cảm thấy lo lắng không yên.

“Đúng là tồi tệ mà! Tô Lam, đầu óc mày bị úng nước sao? Không có chuyện làm hay sao mà tự dưng đi trêu chọc anh tai “

“Bây giờ đừng mong làm bạn bè, có khi lúc này mày lại có thêm một kẻ thù trên đời rồi đấy!”

Tô Lam vừa th ở dốc vừa chán nản tự mắng bản thân.

Nghĩ đi nghĩ lại, chắc có lẽ chuyện của Nguyễn Phương Thảo không thể thành công rồi.

Cô đã cố hết sức, còn sau này sẽ ra sao thì chỉ có thể để mặc cho số phận!

Sau khi nghỉ ngơi chỉnh trang lại, cô lại quay về văn phòng: “Xin chào, tôi về rồi đây!”

Không ngờ rằng mấy cô gái trong văn phòng vừa nghe được giọng của cô đã sợ đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

Các cô ấy vừa thấy Tô Lam trở về, vẻ mặt cả đám cảm động đến mức suýt khóc òa lên.

Nguyễn Bảo Lan dẫn đầu chạy ra cửa túm tay cô rồi lôi vào văn phòng: “Tô Lam, cô chạy đi đâu vậy? Vừa nãy chúng tôi đi tìm khắp nơi mà không thấy côi”

Tô Lam nghỉ ngờ hỏi lại: “Vừa rồi tôi đến chung cư của Chiến Lưu Thành, bởi vì tôi không cẩn thận đâm…”

“Cô nói cái gì?”

Mấy giọng nói đồng loạt vang lên, suýt thì làm thủng cả màng nhĩ của Tô Lam.

“Mấy cô làm gì vậy? Lúc la lúc hét?”

Ba người trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng Nguyễn Bảo Lan cắn chặt môi: “Vừa rồi anh Quan gọi điện thoại cho cô, chúng tôi không dám nghe máy, vì thế anh ta đã chạy đến đây.”

“Chúng tôi tìm cô để cô nhận điện thoại, nhưng ai ngờ vừa đi qua hai con đường thì đã nhìn thấy anh ta sa sâm mặt đi ra từ hẻm nhỏ đối diện, còn nói…”

“Cái gì?”

Lúc này đổi lại người sợ ngây người chính là Tô Lam.

Cô lập tức đứng lên, trong lòng âm thâm nhảy dựng.

Hẻm nhỏ ở phía đối diện cách đây hai con đường ư?

Kia chẳng phải là con đường nhỏ đi đến nhà Chiến Lưu Thành sao?

“Tô Lam, bây giờ cô nhanh gọi điện giải thích cho anh Quan đi? Vừa nấy tôi thấy vẻ mặt của anh ta rất tức giận!”