Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 501-507




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 501

Tô Lam giật mình, nhìn sang người bên cạnh, vậy mà lại là bà Hoắc, cô lập tức đứng dậy.

“Chào bà Hoắc.”

Sở Nhuận Chi hừ lạnh một tiếng: “Ăn mày từ đâu đến đây? Lại đến chỗ tôi ăn chực uống chực!”

Lúc này, rất nhiều ngôi sao nữa và giới truyền thông, còn có cả ông chủ các lĩnh vực đều nhìn tới, phải biết là nhân vật chính của hôm nay chính là Sở Nhuận Chi, mọi người đương nhiên đều đi cùng nhân vật chính.

Nghe thấy Sở Nhuận Chi nói như thế, mọi người lập tức nhìn về phía Tô Lam.

Ăn mày?

Quần áo của Tô Lam quả thật không phù hợp với hoạt động hôm nay, không lộng lây xa hoa như những ngôi sao khác, vì thế Tô Lam cũng ít nhiều hơi thấy có lỗi, nhưng gọi cô là ăn mày thì quả thật là hơi quá đáng.

Nhưng Tô Lam biết đây là địa bàn của nhà họ Hoắc, cô cũng không muốn đắc tội Hoắc thị.

“Bà Hoắc, thật là ngại quá, vì hôm nay tôi quay phim ở đây, công việc khá bận, nhận được thiệp mời cũng khá gấp, không kịp may lễ phục, vì thế hôm nay ăn mặc có hơi tùy tiện, thật sự xin lỗi.”

Sở Nhuận Chỉ đáng giá Tô Lam một lượt, nếu không phải là vì những lời vừa nói chuyện với Tô Nhược Vân, chắc chắn bà ta sẽ cho rằng Tô Lam là một cô gái dịu dàng yếu đuối, hiện giờ nhìn lại, quả thật là một người phụ nữ tâm cơt Giả vờ thành dáng vẻ mềm yếu để được đồng cảm, trên thực tế lại xấu xa hơn bất kỳ ail “Được rồi, đừng giả vờ nữa! Ngôi sao như cô tôi gặp nhiều rồi!”

Lúc này, tất cả mọi người đều quay lại.

Vô số cặp mắt đang nhìn Tô Lam.

“Tôi khuyên cô một câu, ở trong giới giải trí, đừng làm mấy chuyện đầu trộm đuôi cướp, làm nhiều chuyện trái với lương tâm, không sợ nửa đêm ma gõ cửa sao?”

Toàn hội trường trở nên ồn ào, mọi người bàn tán ầm ầm.

“Đây là chuyện gì thế? Bà Hoắc nói Tô Lam làm chuyện đầu trộm đuôi cướp trong giới giải trí?”

“Không rõ, bà Hoắc nói như thế, chắc là đúng rồi, bà Hoắc sẽ không làm chuyện gì, nói gì mạo phạm đâu”

“Nhìn Tô Lam dịu dàng mềm yếu, thì ra cũng không phải loại tốt lành gì!”

“Bằng không sao cô ta có thể nổi tiếng nhanh thế chứ?

Cậu cũng không nghĩ xem vụ kẻ thứ ba đợt trước, đó không phải là ăn không nói có, tục ngữ có câu, có lửa thì mới có khói!”

“Bà Hoắc, tôi không hiểu bà nói thế là có ý gì?” Tô Lam nói rất đúng mực.

Mặc dù con người cô không thích tranh luận với người khác, thế nhưng cũng không thể mặc kệ cho người khác bắt nạt.

“Cô không hiểu, vậy trên thế giới này không có ai hiểu nữa! Nếu biết điều, nhanh chóng cút cho tôi, đừng làm bẩn nhà họ Hoắc chúng tôi!”

Trời ạ, đây là căm hận đến mức nào chứ? Vậy mà Sở Nhuận Chỉ lại trực tiếp đuổi Tô Lam!

“Tô Lam cũng thật to gan, lại dám đắc tội bà Hoắc!”

“Đúng thế, đúng thế, không phải chỉ là quay một bộ phim điện ảnh bán khá đắt vé sao, đuôi vểnh ngược lên trời rồi!”

*Tô Lam quá mất mặt, trước mặt bao nhiêu người như này, lại bị bà Hoắc mắng”

Mọi người tôi một câu anh một câu, toàn bộ đều coi như xem trò hề.
Chương 502

Trước mặt nhiều người như này, bị người khác chỉ vào mặt mắng cút đi, đổi thành ai, cũng đều cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Trên mặt Tô Lam lúc trắng lúc đỏ, cô gật đầu với Sở Nhuận Chị, sải bước ra khỏi nhà họ Hoắc.

Giới truyền thông đua nhau chụp ảnh.

Trước giờ Sở Nhuận Chi ghét ác như thù, trước giờ bà ta đều không sợ đắc tội người khác, có gì nói nấy.

Lẽ nào vụ kẻ thứ ba của Tô Lam vào khoảng thời gian trước khiến Sở Nhuận Chỉ biết được vài sự thật mà người khác không biết, hay là Tô Lam đi lên nhờ thủ đoạn khiến Sở Nhuận Chỉ khinh thường?

Đương nhiên giới truyền thông có lý do để phỏng đoán.

Tô Nhược Vân nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Tô Lam, trong lòng cũng coi như thoải mái hơn một chút.

Cô cướp vai diễn của cô ta, vụ kẻ thứ ba trước kia lại bình an vô sự, khiến Tô Nhược Vân tức giận nhất là, Mộ Dung Dịch vẫn còn gửi tin nhắn cho Tô Lam!

Còn chưa loại bỏ được Tô Lam ngày nào, tảng đá trong lòng Tô Nhược Vân vẫn chưa đặt xuống được.

Nhưng Tô Nhược Vân cũng hiểu rõ, hiện giờ Tô Lam rất có tiếng tăm, cô ta lại vì bị nghi ngờ diễn xuất mà tiền đồ bị giới hạn, trước mắt, quan trọng nhất vẫn là sự nghiệp của bản thân phải vượt qua Tô Lam.

Sở Nhuận Chỉ quay về bên cạnh Tô Nhược Vân.

“Cô Tô, tôi đã đuổi người kia đi rồi, bây giờ chúng ta có thể yên tâm nói chuyện rồi.”

‘Tô Nhược Vân mỉm cười với Sở Nhuận Chi.

“Thật sự là cảm ơn bà Hoắc quá.”

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo, loại người như này, không nên mời tới, vừa rồi tôi nghe thấy có người bàn luận về chuyện kẻ thứ ba gì đó, con người Tô Lam, lẽ nào còn chen chân vào hôn nhân của người khác sao?”

“Tin mới nhiều như thế, nói cô ta là kẻ thứ ba, bị vợ nhà người ta tìm tới tát cho vài cái, nghe nói cô ta vốn định dùng con để ép ly hôn, kết quả đối phương phá sản, cô ta lập tức phá thai.”

Sở Nhuận Chi ngạc nhiên trợn to mắt.

“Không ngờ còn có người phụ nữ như này! Trời ạ, hổ dữ không ăn thịt con! Vậy mà lại coi đứa trẻ thành công cụ lợi dụng, không thể lợi dụng thì liền phá bỏ! Loại phụ nữ như này, nên bị phong sát!”

Sở Nhuận Chỉ cực kỳ tức giận bất bình.

“Thế nhưng, về sau người quản lý của cô ta cũng đã đứng ra bác bỏ tin đồn rồi, ai biết được là thật hay giả chứ”

Sở Nhuận Chỉ lắc đầu.

“Tục ngữ có câu, không có gió thì chẳng có sóng, không có lửa làm sao có khói, sao người khác lại cứ nói cô ta mà không nói người khác chứ? Chắc chắn cô ta cũng không phải là loại tốt lành gì!”

Tô Nhược Vân mím môi cười, chuyển chủ đề.

Mặc dù nhà họ Hoắc không có sản nghiệp trong giới giải trí, nhưng đắc tội với nhà họ Hoắc, cũng chả có gì tốt cho Tô Lam.

Chờ mà xem, Tô Lam.

Tối nay, Sở Nhuận Chi luôn ở cùng Tô Nhược Vân, thậm chí còn trực tiếp trao đại diện dòng đá quý mới sắp lên thị trường cho Tô Nhược Vân.
Chương 503

Có thể lấy được đại diện của đá quý Hoắc thị, đối với một ngôi sao nữ mà nói, cũng là một vinh hạnh rất lớn.

Tô Nhược Vân cảm thấy vận may của mình quay lại rồi.

Hoạt động chúc mừng kỷ niệm ngày thành lập đá quý.

Hoắc thị kết thúc, đã là mười giờ đêm.

Sở Nhuận Chỉ ngồi xe Lincoln dáng dài về nhà họ Hoắc.

Nhà họ Hoắc là một ngôi nhà xa hoa cổ kính, nghe nói Hoáắc Vũ Long và bố ông cực kỳ thích chơi đồ cổ, vì thế, liền bỏ ra một số tiền lớn để mua lại căn nhà thời Vãn Thanh này, tiến hành sửa chữa, rồi cả nhà chuyển tới.

Ngôi nhà này có lịch sử xa xưa, nơi nào cũng mang đậm vẻ cổ kính.

Sở Nhuận Chỉ vừa vào cửa, một thiếu niên khoảng mười †ám tuổi lập tức xông tới.

“Mẹ, lấy được chữ ký của Tô Lam cho con chưa?”

Hiển nhiên thiếu niên rất hưng phấn, dáng người cao lớn, cơ thể tráng kiện, mặt hơi non nớt, đôi mắt cực kỳ sáng ngời.

Hoắc Tư Kiệt, con trai Hoắc Vũ Long.

Tên nhóc này năm nay lên đại học, học ở Học viện Mỹ thuật, trước khi đi học đã hứa hẹn là thứ bảy về nhà, thế nhưng, tên nhóc này cả tháng trời không thấy bóng dáng đâu, lần nào cũng phải giục thì mới về nhà một chuyến.

Lần này thì hay rồi, tự mình lon ton chạy về.

Thì ra là vì lễ kỷ niệm ngày thành lập của đá quý Hoắc thị có mời Tô Lam.

Sở Nhuận Chi vỗ ngực mình: “Trời ơi, mẹ quên mất chuyện này rồi.”

1638336283784.png


yêu mến như thế, càng thêm tức giận.

“Mẹ, mẹ nghe ai nói linh tinh thế? Nhân cách của Tô Lam tốt lắm! Cô ấy sẽ không làm mấy trò kia, đó đều là người khác đặt điều bịa chuyện!”

Hoắc Tư Kiệt lập tức lý luận.

“Đặt điều bịa chuyện? Không có lửa làm sao có khói, con ý, nhìn người chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài.”

Sở Nhuận Chỉ gõ lên trán Hoắc Tư Kiệt.

“Là do con nhìn người nhìn vẻ bề ngoài, hay là mẹ nhìn người nhìn vẻ bề ngoài, mẹ thích Tô Nhược Vân, diễn xuất của Tô Nhược Vân cứng chết đi được có được không? Cái phim ‘Tuyệt thế sủng phi’ kia dựa vào bắt chước mà nổi tiếng, Tô Lam nhà chúng con mới là dựa vào diễn xuất mà nổi tiếng!”

Một già một trẻ bắt đầu tranh đấu biện luận cho thần tượng của mình.
Chương 504

Người ở bên trong nghe thấy tiếng liền đi ra ngoài.

“Cãi nhau cái gì chứ, nửa đêm rồi đấy?”

Hoắc Vũ Long đi từ trong nhà ra, đi cùng với ông ta là Giản Ngọc đang được người giúp việc đỡ lấy!

Mặt Giản Ngọc vẫn hơi trắng bệch, lần trước cú đạp kia của Quan Triều Viễn trực tiếp đạp gãy hai cái xương của anh, bị thương ở xương mất trăm ngày, đến giờ anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục.

Sau khi bi thương lần trước, anh liền quay về nhà họ Hoắc.

Ai bảo anh là con nuôi của Hoắc Vũ Long chứ?

“Anh Ngọc!”

Hoắc Tư Kiệt lập tức đi tới trước mặt Giản Ngọc.

“Anh Ngọc, anh đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đỡ nhiều rồi, tiểu Kiệt, lâu lắm rồi em không về nhà, sao vừa về lại cãi nhau với mẹ nuôi thế?”

“Ai muốn cãi với mẹ chứ? Em đã sớm dặn mẹ rồi, giúp em xin chữ ký của Tô Lam, bà ấy đã không lấy được chữ ký thì thôi, còn nói xấu thần tượng của em, em có thể không cãi nhau với bà ấy sao?”

Hoắc Tư Kiệt còn cảm thấy bản thân mình rất uất ức.

“Muốn có chữ ký của Tô Lam sao? Để đấy anh lo.”

Mắt Hoäc Tư Kiệt liền sáng lên.

“Anh nói thật sao, anh Ngọc?”

“Thật, anh Ngọc lừa em bao giờ chưa?”

“Vậy anh hứa rồi nhé, anh đừng có giống mẹ em, quên mất chuyện này!”

Giản Ngọc xoa đầu Hoắc Tư Kiệt.

“Được rồi, mau đi ngủ đi, đã không còn sớm nữa”

Giản Ngọc võ vai Hoắc Tư VẾ ` (W ồ “Anh, vậy em hoàn toàn nhờ anh đó, vẫn là anh đáng tin, mẹ em căn bản không tin được!” Nói rồi, Hoắc Tư Kiệt không khỏi lườm Sở Nhuận Chỉ.

“Cái thẳng nhóc thối này, còn chưa lấy vợ, mới chỉ có thần tượng mà đã quên mất mẹ, sau này mà lấy vợ rồi thì còn giỏi nữa!” Sở Nhuận Chỉ cũng vội vàng châm chọc.

Cả nhà cười ầm lên.

Hoắc Tư Kiệt cũng không ở lại thêm nữa, quay về phòng của mình.

Hôm nay tham gia hoạt động cả ngày, Sở Nhuận Chi cũng mệt rồi, cũng không ở lại nữa, quay về phòng đi ngủ.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Hoắc Vũ Long và Giản Ngọc.

Hoắc Vũ Long ngẩng đầu nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ.

Một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời, xung quanh tất cả đều tĩnh lặng bình yên.

Biểu cảm của ông rõ ràng hơi thương cảm.

“Bố nuôi, có phải bố có tâm sự không?” Giản Ngọc luôn có thể nhìn thấu Hoắc Vũ Long.

“Còn nhớ khi ta còn nhỏ, một nhà bốn người chúng ta luôn vui vẻ ngồi trong vườn ngắm trăng.”

“Một nhà bốn người.”
Chương 505

Giản Ngọc nhíu mày, từ khi anh vào nhà họ Hoắc, vẫn luôn là thế, hai người Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi nuôi dưỡng Hoắc Tư Kiệt và Hoắc Tư Nhã.

Hai người lớn bên trên đã qua đời từ mấy năm trước.

Nếu nói khi Hoắc Vũ Long còn nhỏ, còn chưa kết hôn, trong nhà sao lại có bốn người chứ?

Hoäc Vũ Long nhìn Giản Ngọc: “Ngọc, con buồn ngủ chưa? Nếu còn chưa buồn ngủ, thì đến thư phòng với ta đi”

“Vâng”

Giản Ngọc đi theo phía sau Hoäc Vũ Long, đi vào trong thư phòng.

Thư phòng nhà họ Hoắc cũng mang màu sắc cổ kính, trên từng giá sách là những quyển sách gọn gàng ngăn nắp, không chỉ giá sách và căn phòng mang màu sắc cổ kính, đến sách cũng mang màu sắc cổ kính.

Hoáắc Vũ Long và bố ông đều thích chơi đồ cổ, vì thế sưu †ầm không ít sách cổ.

Trong thư phòng này, Giản Ngọc thu hoạch khá phong phú.

Hoắc Vũ Long ngồi trên ghế bằng gỗ cây lê, khẽ kéo ngăn kéo, lấy ra một quyển ảnh.

“Vốn dĩ ta còn có một người chị, vì thế chúng ta là một nhà bốn người.”

“Ồ, thì ra là như thế, sao trước giờ chưa từng thấy bố nhắc tới người bác này chứ?”

Hoắc Vũ Long khẽ cười, không trả lời.

Im lặng hồi lâu, ông lật quyển ảnh, lúc này mới từ từ mở miệng.

“Chị của ta là bê bối trong gia tộc, vì thế, trước giờ chưa từng nhắc tới.”

Giản Ngọc im lặng lắng nghe, không hề ngắt lời Hoắc Vũ Long.

“Chị của ta hơn ta bảy tuổi, khi còn nhỏ, bố của ta rất bận, vì thế đều là chị ở cùng ta, tình cảm của chị em ta rất tốt. Từ nhỏ chị của ta đã là một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng ai mà ngờ được, sau khi lớn lên, chị ấy lại làm ra chuyện khiến gia tộc xấu hổ như thế”

Giản Ngọc im lặng không nói gì, lặng lẽ nhìn Hoắc Vũ Long, anh có thể thấy được câu chuyện này là vết thương trong lòng ông.

“Quay lại ba mươi năm về trước, chị của †a về nhà, trên bàn ăn, chị ấy tuyên bố, chị ấy muốn kết hôn, lúc đó chị ấy chỉ có hai mươi tuổi, còn đang học đại học, không nghỉ ngờ gì, chuyện này giống như một câu chuyện cười, nhưng ai cũng không ngờ được chuyện này lại là sự thật”

“Chị nói chị ấy không đùa, hơn nữa đã tự định chung thân với người đàn ông chuẩn bị kết hôn kia, bố ta tức giận, muốn nhốt chị ấy trong nhà, ép chị ấy nói ra người đàn ông kia là ai, nhưng chị sống chết không chịu nói ra.

Tính tình bố ta cực kỳ nóng nảy, đánh chị đến mức cả người toàn là vết thương, nhưng chị vẫn bảo vệ người đàn ông kia như trước.”

“Khi đó ta chỉ mới mười ba tuổi, có rất nhiều chuyện, ta không hiểu, tối đó chị ấy lừa ta tới, trộm chìa khóa của bố thả chị ấy ra khỏi nhà, chị ấy nói với ta, chị ấy phải đi rồi, không quay về nữa, lúc đó ta thật sự cho rằng chị ấy nói đùa, nhưng từ đó ta không còn gặp lại chị ấy nữa”

“Chị ấy và người đàn ông kia bỏ đi cùng nhau, bố tìm rất lâu cũng không tìm được, cuối cùng trịnh trọng quyết định, trên thế giới này, ông không có người con gái như chị ấy, thậm chí còn đăng báo tuyên bố cắt đứt quan hệ bố con”

“Từ đó, trong nhà chỉ còn một người con trai là ta, ai cũng không dám nhắc nửa chữ về chị ấy, bố tức giận thậm chí còn đốt hết tất cả ảnh của chị ấy, nhưng thứ này là do ta lén lút trộm về”

“Mãi cho tới khi bố ta qua đời, ông mới nhớ nhung chị ấy, thật ra ông ấy và ta giống nhau, trước giờ chưa từng quên chị ấy, chỉ là hận chị ấy, vì sao năm đó lại vì một người đàn ông mà từ bỏ người nhà yêu thương chị ấy”
Chương 506

“Sau khi bố qua đời, ta từng thử đi tìm chị ấy, nhưng thời gian đã qua quá lâu, căn bản không còn chút tin tức nào, năm xưa chị ấy luôn bảo vệ người đàn ông kia, chúng ta cũng không biết đó là ai, tìm khắp tất cả bạn bè bạn học.

của chị ấy đều không tìm được.”

Giản Ngọc lắc đầu: “Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, chỉ cần muốn tìm, nhất định sẽ tìm được”

Hoắc Vũ Long khẽ thở dài: “Ngọc, sau khi con khỏe có phải sẽ lại đi không?”

Giản Ngọc gật : “Con xem hết sách cổ, phát hiện thành phố Z có một hầm mộ cổ, con phải đi xem xem.”

“Thành phố Z?”

Tâm trạng của Hoắc Vũ Long hơi kỳ lạ.

“Sao thế, bố nuôi?”

1638336323541.png


Giản Ngọc lật quyển ảnh, quả thật không rõ ràng.

Thứ nhất, ba mươi năm trước, kỹ thuật chụp ảnh không so được với bây giờ, thứ hai, ảnh chụp năm đó đều thích chụp kiểu cả gia đình, đều chụp từ xa, không nhìn rõ mặt, hơn nữa ảnh thời đó còn là ảnh đen trắng.

Lại thêm bức ảnh đã qua rất nhiều năm, hơi bay màu, thậm chí có tấm, thậm chí đến mặt cũng nhìn không rõ.

Còn có một vài tấm ảnh đã bị đốt mất một nửa.

“Năm đó bố ta cực kỳ tức giận, vốn dĩ đã đốt tất cả ảnh, là do ta cẩn thận gom lại những tấm ảnh này, nhưng lúc.

đó cũng đã có chút hư hại.”

Giản Ngọc vẫn lật quyển ảnh, muốn tìm một tấm rõ ràng hơn một chút, ít nhất anh có thể nhìn ra vẻ ngoài của người này, bằng không thật sự tìm người này thật sự như mò kim đáy bể.

“À, may quá còn có một tấm!” Hoắc Vũ Long kéo ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh, đây là ảnh chụp của ông và chị.

Giản Ngọc nhìn thấy người trên bức ảnh, lập tức ngây người!

Mặc dù bức ảnh này cũng rất lâu đời rồi, nhưng vì là ảnh chụp hai người, chị của Hoắc Vũ Long, ôm ông vào lòng, cách ống kính khá gần, vì thế, cũng coi như khá rõ ràng.

Khi bức ảnh này lọt vào tầm mắt Giản Ngọc, anh triệt để ngây người “Đây không phải…”
Chương 507

Hoắc Vũ Long nhìn Giản Ngọc: “Sao thế, Ngọc? Con từng gặp?”

Khuôn mặt kia rõ fäng là rất giống, Tô Lam!

Giản Ngọc gật đầu: “Con có một người bạn, nhìn rất giống với bác trong tấm ảnh này”

Hoäc Vũ Long lập tức cháy lên hy vọng!

“Bao nhiêu tuổi rồi?”

“Năm nay hai mươi hai tuổi”

Hoắc Vũ Long liền giống như bóng hết hơi, chút hy vọng vừa cháy lên liền vụt tắt.

“Khả năng không cao…”

“Sao ạ?”

“Mặc dù năm đó ta còn nhỏ, nhưng vì tình cảm rất tốt với chị, vì thế, khi bố mẹ nói chuyện, ta thường nghe trộm, lúc đó chị ấy cố chấp muốn bỏ trốn, là vì đã mang thai, nếu đứa nhỏ kia của chị ấy được sinh ra, chắc là cũng gần ba mươi tuổi rồi”

Mặc dù Hoắc Vũ Long hiểu rõ, có lẽ chị của ông có thể sinh thêm đứa nữa, thế nhưng, cũng biết là từ nhỏ, sức: khỏe của chị ông – Hoắc Vũ Nhu đã không tốt, năm đó bác sĩ kết luận là có khả năng Hoắc Vũ Nhu rất khó sinh con.

Nếu cô gái kia chỉ có hai mươi hai tuổi, vậy cũng có nghĩa là hai mươi hai năm trước chị đã sinh nó, chuyện này sao có thể chứ?

Nói đến đây, Giản Ngọc cũng bắt đầu nghỉ ngờ, trước giờ anh chưa từng nghe Tô Lam nói còn có anh trai hay chị gái.

“Vâng, thì ra là như thế”

“Từ nhỏ sức khỏe của chị ta đã không tốt, từ nhỏ đã uống thuốc mà lớn lên, về sau bố mẹ cho chị ấy đi học nhảy cổ động, rèn luyện nhiều, sức khỏe cũng tốt hơn một chút.”

Nhảy cổ động?

Lòng Giản Ngọc thịch một tiếng, trước kia Tô Lam cũng nhảy cổ động, vì sao lại trùng hợp như vậy?

Thế nhưng, anh không nói ra, dù sao chuyện này cũng không có gì chắc chắn, nhỡ nào lại khiến Hoắc Vũ Long thất vọng thì không tốt.

Hơn nữa, anh cũng hiểu rõ, mong là mẹ của Tô Lam không phải là Hoắc Vũ Nhu, bằng không, chị em bọn họ cũng không thể gặp lại nhau nữa.

Vì Giản Ngọc biết, mẹ của Tô Lam đã qua đời nhiều năm rồi.

Hoắc Vũ Long võ vai Giản Ngọc.

“Ngọc, trên thế giới này, người có vẻ ngoài giống nhau không ít, cũng không có gì kỳ lạ”

“Cũng phải”

Hoắc Vũ Long đưa bức ảnh cho Giản Ngọc.

“Bức ảnh này con cầm đi, đến thành phố Z thì tìm giúp †a, không tìm được thì thôi, dù sao đã qua nhiều năm như này rồi, nếu chị ấy muốn về, có lẽ đã sớm về rồi”

Giản Ngọc gật đầu.

“Bố nuôi, bố đi ngủ trước đi, con ở trong thư phòng xem mấy tấm ảnh này một lúc.”

Hoäc Vũ Long cũng không từ chối, lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển nhật ký.