Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 697




Chương 697


Mỗi một câu của cô ta đều đang nhắc nhở Quan Triều Viễn.


Tất cả những gì cô ta đã hy sinh cho anh, cô ta yêu anh sâu đậm như thế nào và cô ta độ lượng ra sao.


“Tôi cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, sự việc đã qua rồi, tôi và Tô Lam cũng đang chuẩn bị có thêm đứa nữa”


Quan Triều Viễn nặng nề nói từng chữ.


Khi nghe thấy lời này, Tiêu Mạch Nhiên chợt ngẩng đầu lên nhìn Quan Triều Viễn với vẻ không tin được.


“Anh Viễn, đáng ra em không nên quan tâm đến chuyện vợ chồng anh, nhưng anh. anh không thể có con, lỡ như..”


Tiêu Mạch Nhiên và Dạ Bân đều nghĩ giống nhau, đều không muốn Quan Triều Viễn có con.


“Vì Tô Lam, tôi sẵn sàng chấp nhận rủi ro một phần mười nghìn này”


Tiêu Mạch Nhiên lại một lần nữa ngạc nhiên không thốt nên lời.


Quan Triều Viễn yêu Tô Lam nhường nào mới sẵn sàng cho cô sinh con chứ?


“Được, em hiểu rồi.”


“Cô về đi, tôi điều tra chuyện này cũng chỉ Vì muốn biết ai ở sau lưng hại tôi thôi.”


“Anh Viễn, em thật sự không có ý hại anh, anh phải tin em!”


“Tôi biết, hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, tôi cũng không muốn truy cứu nữa, cô về đi”


Những lời Tiêu Mạch Nhiên nên nói đã nói xong, Quan Triều Viễn cũng hạ lệnh đuổi khách, cô ta không có lý do gì để không rời đi. cứ thể vậy.


Cô ta lặng lẽ ra về.


Quan Triều Viễn cũng thở dài, Tiêu Mạch Nhiên đã tìm tới cửa, anh cũng không còn cách nào khác là phải dừng chuyện này lại tại đây.


Khu Rainbow.


Quan Triều Viễn về hơi muộn, dù sao đã gần đến tết, Tập đoàn Dark Reign cũng sắp nghỉ lễ nên gần đây anh rất bận.


Anh vào nhà nhưng không thấy Tô Lam đâu.


“Mợ chủ đâu?”


“Mợ chủ đang ở trên tầng ạ. Cậu chủ nhớ mợ chủ đến mức nào mà cứ đi làm về là lại hỏi cô ấy ở đâu thế?” Lê Hoa nói đùa.


Quan Triều Viễn nở nụ cười xấu xa rồi nháy mắt với Lệ Hoa, sau đó đi thẳng lên tầng.


Tô Lam đang nằm bò trên ban công phòng ngủ, ngẩn người nhìn ra ngoài.


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng đi tới.


“Đang nhìn gì vậy?”.


Khuôn mặt Tô Lam đầy ắp ý cười.


“Nhìn trăng đó, trăng hôm nay thật đẹp.”


Quan Triều Viễn nhẹ nhàng ôm Tô Lam vào lòng.


“Không đẹp bằng em?


“Anh chỉ biết nói những lời ngọt ngào thôi. Hôm nay đi về em thấy trên đường đã bắt đầu treo đèn lồng rồi, còn bán rất nhiều tranh Tết và câu đối nữa, trong trung tâm thương mại cũng một màu đỏ rực, rất vui tươi, càng ngày càng có không khí Tết”