Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 243




Ngôn Tiểu Nặc ngây ngốc ngồi dưới sàn nhà, lưng tựa vào sofa, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy nước mắt.

Điện thoại cô rung lên như muốn nổ tung nhưng cô lại làm như không nghe thấy, đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt đờ đẫn.

Những mảnh thủy tỉnh lớn trên đất phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo, giống như ánh mắt Mặc Tây Quyết nhìn cô lần cuối cùng trước khi đi.

Không biết đã qua bao lâu, cửa bị mở ra.

Người bước vào không phải Mặc Tây Quyết mà là Toàn Cơ.

Toàn Cơ thấy trên đất toàn là mảnh thủy tinh vỡ và khuôn mặt đờ đẫn của Ngôn Tiểu Nặc, hàng mi thanh tú không nhịn được nhíu lại, giọng điệu có chút ghét bỏ: “Xảy ra chuyện là cô lại ngôi đây, không làm gì sao?”

Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Mặc Tây Quyết định xử lý tôi thế nào?”

“Anh ấy không nói muốn xử lý cô.” Toàn Cơ lạnh lùng nói: “Ngược lại là cô đó, bây giờ mau đi rửa mặt rồi đi với tôi”

“Tôi không muốn ra ngoài” Ngôn Tiểu Nặc thờ ơ nói, không nhìn ra sự tức giận của Toàn Cơ.

Ánh mắt Toàn Cơ càng trở nên lạnh lẽo: “Dựa vào chút ý chí này của cô mà còn muốn làm nhà thiết kế đứng đầu thế giới ư? Phí công tôi coi trọng cô như vậy, thì ra là tôi nhìn lầm rồi”

Ngôn Tiểu Nặc nghe giọng nói đầy sự chế giễu của cô ấy, toàn bộ sự tức giận và uất ức đều bùng lên, cô đột nhiên đứng dậy, cười khẩy nói: “Đúng, tôi không giỏi được như cô, tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi.”

Toàn Cơ hừ một tiếng: “Bên ngoài đã sắp sang ngày mới rồi, cô còn muốn ngồi đây yên tĩnh? Đợi đến lúc cô bình tĩnh thì tất cả đều đã muộn rồi.”

Nói xong, cô ấy cũng không nói nhiều nữa, kéo tay cô lên rồi đẩy vào nhà tắm.

Toàn Cơ đố đầy nước vào bôn tắm, đấy Ngôn Tiểu Nặc vào trong, Ngôn Tiểu Nặc trực tiếp bị cô ấy đè vào trong nước.

Ngôn Tiếu Nặc sợ muốn chết, trong cơn hoảng loạn tay cô nắm chặt vào thành bồn, vừa mới định mở miệng nói thì bị một dòng nước ấm dội từ trên đỉnh đầu xuống.

Suýt nữa thì cô bị Toàn Cơ làm sặc chết.

“Khụ khụ khụ!” Ngôn Tiểu Nặc vừa ho vừa vỗ ngực của mình, giọng nói đứt đoạn mang theo giận dữ: “Cô, nhà họ Mặc các người đều là thổ phỉ”

Vòi hoa sen bị Toàn Cơ vứt mạnh xuống đất phát ra âm thanh nặng nề, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn Ngôn Tiểu Nặc: “Không biết tốt xấu”

Dòng nước đó khiến Ngôn Tiểu Nặc tỉnh táo hơn nhiều, thực ra cô đang phải đối mặt với rất nhiều vấn đề, Toàn Cơ đến cứu cô, không phải là để hại cô.

Cô thật sự không nên nói với cô ấy như vậy.

“Xin lỗi” Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng nói, trong mắt tràn đầy sự áy náy: “Cho tôi 10 phút, tôi sẽ chuẩn bị tốt.”

Toàn Cơ nhìn cô một cái rồi ra khỏi phòng tắm.

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng cởi bộ đồ ướt sũng trên người mình ra rồi đi tắm, thân thể ngọc ngà vẫn còn những dấu vết đêm qua Mặc Tây Quyết để lại. Nghĩ tới Mặc Tây Quyết, lòng cô lại đau như cải.

Không biết trong cơn thịnh nộ anh sẽ thế nào? Ngôn Tiểu Nặc không muốn nghĩ tiếp nữa, vội vàng chấn chỉnh lại bản thân, ra ngoài thay một bộ đồ mới.

Đôi mắt của Toàn Cơ dừng lại trên cặp mắt sưng đỏ của cô 2 giây, nhẹ nhàng nói: “Trang điểm lại, che đôi mắt sưng đỏ của cô đi.”

“Hả?” Ngôn Tiểu Nặc còn chưa phản ứng kịp thì Toàn Cơ đã đấy cô ngôi xuống bàn trang điểm.

Toàn Cơ lúc này đã quá lười để nói thêm với cô, câm phấn nền và kem che khuyết điểm lên, bắt đầu trang điểm lại cho cô.

Nhà thiết kế hàng đầu thế giới trang điểm cho mình, cảm giác này thật là không tồi.

Toàn Cơ khéo léo trang điểm để che đi đôi mắt sưng đỏ của cô, sau đó vẽ lông mày, tô son đỏ rồi mới cùng cô ra ngoài.

Ở trên xe, Toàn Cơ mới nói lí do tại sao cô phải đến đây.

“Cô là học trò của tôi, cũng là nhà thiết kế thực tập của tập đoàn Đế Quốc, xảy ra loại tin tức này cũng không phải việc lớn gì” Toàn Cơ lạnh nhạt nói: “Nhưng phiền phức chính là ở trước thời điểm cuộc thi thiết kế, tập đoàn Lục Thị cũng là một trong những bên tố chức, mà cô từ vòng sơ loại đến vòng chung kết đều đứng đầu, vô cùng khiến người khác nghỉ ngờ”

Ngôn Tiểu Nặc đã từng nghĩ tới điểm này, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Toàn Cơ liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Lục Đình đã bị ba cậu ta đưa tới Mỹ đào tạo chuyên sâu, đoạn tình cảm hư hư thực thực này có thể đứt đoạn từ đây”

Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt: “Học trưởng Lục đi rồi sao?”

Hoài nghi trong mắt Toàn Cơ càng sâu hơn: “May mắn là tôi nói cho cô biết trước, nếu không vẻ mặt này mà bị truyền thông tóm được thì sẽ càng khó rửa sạch tin đồn.”

Ngôn Tiểu Nặc rũ mắt xuống, mím mím môi, cảm giác tội lỗi trong lòng càng nhiều, cô thấp giọng nói: “Nhưng học trưởng Lục còn chưa tốt nghiệp.”

“A Quyết muốn cậu ta đi thì cậu ta tuyệt đối không thế ở lại thêm một ngày.” Giọng điệu của Toàn Cơ vô cùng lạnh lẽo: “Cô và A Quyết đã qua lại với nhau thì nên sớm đoán được mới đúng”

“Là Mặc Tây Quyết bắt học trưởng Lục đi ư?” Ngôn Tiểu Nặc càng thêm kinh ngạc: “Tại sao anh ấy lại làm thế?”

“Tại sao phải làm như vậy ư?” Toàn Cơ mỉm cười, nhưng ý cười không đọng lại trong đáy mắt: “Lời này của cô thật nực cười, lẽ nào cô không biết tại sao anh ấy lại làm thế à?”

“Tôi…” Ngôn Tiểu Nặc ngập ngừng không nói: “Nhưng không còn cách khác sao? Học trưởng Lục nhất định phải đi sao?”

“Có, Lục Thị sụp đổ, chỉ còn trong lịch sử” Lời nói của Toàn Cơ lạnh lùng tới mức không có chút cảm xúc nào.