Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 249




Nghe giọng nói của Mặc Tây Quyết, Ngôn Tiểu Nặc vô thức mỉm cười: “Thật ra thì anh không đi cũng được.”

Mặc Tây Quyết khẽ nhướn mày, nhẹ nhàng nói: “Già mồm”

Trong lòng ngọt ngào như mật tạm thời hòa tan tâm trạng rầu rĩ buôn bã của cô.

Ngày hôm sau đến trường, gió buổi sớm vẫn hơi lạnh.

Ngôn Tiểu Nặc siết chặt cổ áo lông chồn trắng, cô ngẩng lên mới nhìn thấy Phó Cảnh Dao đang đứng đợi dưới tòa nhà dạy học.

Không biết Phó Cảnh Dao đến đây từ lúc nào. Ngôn Tiểu Nặc thấy cô ấy mặc áo lông màu xanh lá nhạt làm nối bật khuôn mặt trắng như tuyết, nhưng chóp mũi lại hơi đỏ.

Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đi qua: “Cảnh Dao, cậu đứng đây làm gì vậy?”

Nghe thấy Ngôn Tiểu Nặc gọi mình, Phó Cảnh Dao tiến lên hai bước, nắm lấy tay cô.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy tay cô ấy rất lạnh, điều này khiến cô có linh cảm xấu: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Phó Cảnh Dao lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: “Uyến Cừ, cậu có trách tớ không?”

Ngôn Tiểu Nặc không ngờ cô ấy lại nói như thế, cô ngạc nhiên: “Tại sao phải trách cậu?”

Phó Cảnh Dao rũ mắt xuống, nhỏ giọng đáp: “Đến sáng nay tớ mới biết, học trưởng Lục, anh ấy… anh ấy đã đi Mỹ”

Ngôn Tiểu Nặc mim môi không nói gì.

Phó Cảnh Dao dè dặt nhìn cô: “Uyển Cừ, tớ..

“Cảnh Dao” Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt tay cô ấy: “Cậu đừng tự trách mình. Thật ra, học trưởng Lục rời đi cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt”

“Ít nhất anh ấy có thể rời khỏi cái vòng tròn thị phi này, có thể bớt đi rất nhiều phiên não.” Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục nói: “Cậu đừng ôm trách nhiệm lên người mình nữa, không sao đâu.”

Nghe cô an ủi như vậy trong lòng Phó Cảnh Dao thoải mái hơn nhiều, cô ấy hơi lo lảng: “Học trưởng Lục vừa đi, chức vụ Hội trưởng Hội sinh viên cũng bị trống, bây giờ trường học loạn hết rồi.”

Ngôn Tiểu Nặc ngẩn người, cô quên mất chuyện này.

Cả hai cùng nhau bước vào lớp, Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận rõ sự thù địch ập vào mặt mình.

Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, siết chặt lòng bàn tay.

Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bước chân của mình trông bình tĩnh hơn chút.

Hai người vừa ngồi xuống lấy sách giáo khoa ra, một bạn học ngồi ở phía trước đột nhiên lùi mạnh về phía sau. Ngôn Tiểu Nặc không đề phòng, lập tức bị góc bàn cứng rắn đụng vào, xương sườn cũng có chút đau.

“Uyển Cừ, cậu không sao chứ?” Phó Cảnh Dao sợ hãi la lên, vội vàng dùng tay vịn chặt bàn, sau đó quát bạn học kia: “Cậu làm gì vậy? Cậu không biết đằng sau mình có người à?”

Bạn học kia liếc Cảnh Dao rồi cười mỉa: “Sau lưng tôi không có mắt, không nhìn thấy được”

Phó Cảnh Dao tức đến nỗi tái mặt: “Sao cậu có thể nói như vậy?”

“Thế tôi phải nói thế nào?” Bạn học kia đứng lên, giọng lạnh nhạt: “Tôi chỉ có hai con mắt, không giống như một số người, cả người đầy mắt, cứ thích nhìn chằm chằm vào vị trí Hội trưởng Hội sinh viên, còn khiến cho học trưởng Lục phải rời đi”

Lời nói bóng nói gió rõ ràng như vậy làm sao Phó Cảnh Dao và Ngôn Tiểu Nặc có thể nghe không hiểu.

Phó Cảnh Dao trừng mắt, giơ tay lên rồi siết chặt, các đốt ngón tay phát ra tiếng rắc rắc giống như sắp đánh ai đó.

Ngôn Tiểu Nặc vội vã kéo cô ấy lại, mặt cô trắng bệch nước mắt rưng rưng, lắc đầu với Phó Cảnh Dao.

Bạn học kia rất kiêu căng, nhưng khi thấy Phó Cảnh Dao muốn ra tay thật, sự kiêu ngạo của cậu ta lập tức giảm xuống. Cậu ta hậm hực xoay người, trước khi ngồi còn không quên kéo bàn lại giúp Ngôn Tiểu Nặc.

Những bạn học khác đang xem trò vui thấy cảnh này cũng không dám cười nữa, lập tức về chỗ ngôi chuẩn bị vào học.

Ngôn Tiểu Nặc xoa xoa xương sườn của mình, Phó Cảnh Dao lo lắng hỏi: “Không sao chứ? Có cân tớ đỡ cậu đến phòng y tế kiếm tra không?”

“Không cần đâu, tớ không sao.” Ngôn Tiểu Nặc lắc nđầu rồi nhìn đồng hồ: “Sắp vào lớp rồi, chúng ta mau ngôi xuống đi”

Phó Cảnh Dao vẫn rất lo lắng: “Nếu cậu không thoải mái nhất định phải nói với tớ đấy.”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, cố gắng lờ đi cơn đau.

Sau một tiết học cô không còn cảm thấy khó chịu nữa, may là không tổn thương đến bên trong.

Nhưng cô vẫn không thoát khỏi lời kêu gọi của Hội sinh viên. Vì Lục Đình đột ngột rời đi, với tư cách là Thư ký trưởng, Ngôn Tiểu Nặc phải đến Hội sinh viên để họp.

Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng, việc nên tới cũng phải tới, có làm gì cũng không tránh được.

Cô đi đến tòa nhà của Hội sinh viên, cửa phòng họp đang đóng chặt. Cô vẫn nhớ lân tranh cử trước đó, Lục Đình đã làm mọi cách để giúp đỡ cô. . Truyện Tổng Tài

Nghĩ đến chuyện tối qua anh ta đứng ở cống vườn hoa, nghĩ đến bóng dáng cô đơn ấy, lá cây ngô đồng rơi trên vai anh ta, rồi rơi xuống mặt đất.