Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 292




Chương 292: Khúc nhạc dạo

Cô gái sợ hãi, bữa cơm này cô ta cũng ăn không nổi nữa, không thể làm gì khác là nhượng bộ đứng lên đi thanh toán hóa đơn.

Vừa rồi cũng có không ít người cũng đang bàn tán, nhưng khi cô gái này xách túi rời đi, cũng không ai có thể tiếp tục yên tâm ăn tiếp, vì vậy mau chóng rời khỏi chỗ ngồi.

Nhà hàng lớn như vậy chỉ còn lại có hai người Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết.

Ngôn Tiểu Nặc cũng chưa có tâm trạng ăn cơm ngay được, cô nhìn đồ ăn trước mặt, thở dài một cái, nói: “Em không muốn ăn, anh ăn no chưa?”

Mặc Tây Quyết không trả lời cô, chỉ nói: “Chúng ta trở về thôi.”

“Ừ”” Ngôn Tiểu Nặc đáp một tiếng, đứng dậy.

Thanh toán xong, Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy hơi mệt, liền cùng Mặc Tây Quyết quay lại biệt thự.

Vừa mới vào phòng khách, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn quen thuộc.

Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc đi tới phòng ăn, chỉ thấy trên bàn bày đầy những món ăn lúc nãy, cô không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi người giúp việc bên cạnh: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Người giúp việc nhìn Mặc Tây Quyết đứng sau lưng cô, cúi đầu nói: “Cậu chủ đã bảo với đầu bếp bên kia tới biệt thự làm.”

Mặc Tây Quyết khoát tay một cái, nói: “Tất cả đi xuống đi.”

Sau đó, anh ngồi cạnh bàn ăn, thấy Ngôn Tiểu Nặc còn đứng sững sờ, hỏi nhỏ: “Sao vậy? Nhanh ngồi xuống ăn cơm thôi.”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh và bàn ăn đầy ắp món, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Cô ngồi bên cạnh anh, chỉ nghe thấy giọng nói dửng dưng của anh: “Sau này muốn ăn cái gì thì cứ nói thẳng, không cần sợ”

Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy vô cùng cảm động, thật ra lúc cô rời khỏi nhà hàng cũng đã ăn no rồi.

Nhưng cô biết, Mặc Tây Quyết hoàn toàn không hề động đũa. | Cô liền gắp cá cho anh, bỏ hết hạt tiêu phía trên đi, gỡ hết xương ra, sau đó mới đưa cho anh ăn.

Mặc Tây Quyết cười nhẹ nói: “Em giống như đang phục vụ người tàn tật vậy.

Ngôn Tiểu Nặc không phục nói: “Vậy anh dùng hai tay ăn cơm đi.”

Ý cười trên môi Mặc Tây Quyết càng sâu hơn, sau đó nhíu mày hỏi: “Sao em lại không ăn?”

“Em ăn no rồi.” Ngôn Tiểu Nặc đàng hoàng trả lời, lại bóc cho anh một con tôm.

Mặc Tây Quyết nhìn cô còn bận hơn cả mình, trực tiếp nói: “Trộn đậu phụ sốt ớt đó với cơm cho anh.”

“Hả?” Ngôn Tiểu Nặc dường như | không dám tin vào tai mình: “Trộn cơm?”

Tổng giám đốc lại muốn ăn đậu phụ ma bà trộn cơm? Có nhầm hay không đây?

“Nhanh lên một chút.” Mặc Tây Quyết thúc giục, nháy mắt một cái: “Chẳng lẽ em muốn bỏ đói anh hả?”

Ngôn Tiểu Nặc liền xới cho anh một tô cơm, sau đó bỏ vào cá và tôm đã bóc sẵn, cũng coi như thuận mắt.

Nhưng những thứ này đều vô cùng cay.

Cô sợ Mặc Tây Quyết sau khi ăn xong sẽ thấy không thoải mái, đặc biệt vào trong bếp cắt cho anh một ít trái cây, làm một mâm trái cây nhỏ.

Bữa cơm trưa cuối cùng cũng coi như qua đi.

Nháy mắt trời đã chạng vạng tối, Ngôn Tiểu Nặc rón rén thức dậy, đi xuống phòng bếp dưới tầng.

Mặc Tây Quyết cũng vì gần đây cơ thể phải chịu nhiều giày vò, cho nên ngủ vô cùng sâu, đến lúc tỉnh lại mới phát hiện chỗ bên cạnh giường đã trống, hơn nữa sớm đã không có chút nhiệt độ nào.

Anh lập tức tỉnh dậy đi xuống tầng.

Quả nhiên thấy Ngôn Tiểu Nặc đang ở trong phòng bếp. Mặc Tây Quyết nhìn dáng người yểu điệu đang bận rộn, không nhịn được nhíu mày.

Máy hút mùi trong phòng bếp đang hoạt động hết công suất, tâm tư của Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn đặt vào nồi thuốc trên bếp.

Thật ra cô sợ buổi trưa ăn quá cay sẽ khiến cho vết thương của Mặc Tây Quyết khó lành.

Vì vậy sau bữa cơm cô liền hỏi Trình Tử Diễm.

Trong lòng cô vô cùng áy náy, sớm biết vậy đã không để anh cùng ăn những món Tứ Xuyên kia.

Cô nằm trong ngực anh giả bộ ngủ, chờ đến khi anh ngủ say cô mới xuống phòng bếp làm, cũng may cách mà Trình Tử Diễm dạy cô cũng không quá phức tạp, cô chỉ làm có một lần đã có thể nắm được.

Ngay cả khi Mặc Tây Quyết đến gần cô cũng không hề phát hiện ra, cho đến khi anh ôm lấy cô từ phía sau.

Mặc Tây Quyết liếc mắt nhìn thấy mấy thứ bỏ đi trong thùng rác, lại ôm cô chặt hơn, nói: ‘Đầu bếp trong nhà và người giúp việc nhiều như vậy, sau này không cho phép em tự mình xuống bếp.”

Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ: “Người khác làm là người khác làm, em làm là em làm.”

“Hả?” Mặc Tây Quyết cố làm như không biết, trong ánh mắt lóe lên tia sáng: “Có cái gì khác nhau sao?”

Ngôn Tiểu Nặc xoay người, búng nhẹ lên mũi của anh, sẵng giọng: “Anh không biết thật hay giả vờ không biết hả?”

Mặc Tây Quyết bất đắc dĩ nói: “Thật sự không biết.”

Nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc vô cùng đáng yêu: “Em làm cho người em yêu ăn, có gì không đúng chứ?”

Trong lòng Mặc Tây Quyết lập tức như được rót đầy mật, thì ra đây chính là cảm giác hạnh phúc.

Anh lại vuốt lên bụng cô, thấp giọng nói: “Anh biết, chỉ là anh không muốn em phải mệt mỏi.”

Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được tình yêu và sự dịu dàng của anh từ đầu ngón tay truyền tới, cố ý nói: “Em cũng không muốn ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, hôm nay ở trong nhà hàng, những người đó đều nói em rất mập.”

“Bọn họ ghen tị với em.” Mặc Tây Quyết không chút do dự nói.

Ngôn Tiểu Nặc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ghen tị em cái gì chứ?”

Nét mặt Mặc Tây Quyết mang theo vẻ tự tin tuyệt đối, nói: ‘Mấy . người đó ghen tị em vì có anh yêu chiều.”

Ngôn Tiểu Nặc lập tức bị anh chọc cười, nói: ‘Em rất thích sự tự tin này của anh.”

Mặc Tây Quyết nhíu mày: “Cậu chủ anh đây sinh ra đã có thừa tự tin, chẳng lẽ em yêu anh từ nhỏ sao?”

Ngôn Tiểu Nặc dở khóc dở cười, đúng là trình độ tự luyến không ai sánh nổi, không thấy đỉnh đâu.

Mấy ngày qua đi, một hôm Mặc Tây Quyết đột nhiên nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Ngày mai em dậy sớm một chút.”

Ngôn Tiểu Nặc lúc ấy còn đang ngủ trưa, mơ mơ màng màng nói: “Hử?”

Mặc Tây Quyết cúi người hôn cô một cái, thấp giọng lặp lại một lần: “Sáng mai dậy sớm.”

“Dậy sớm là lúc nào?” Mấy hôm nay Ngôn Tiểu Nặc rất ham ngủ, vừa nghe thấy chữ “dậy sớm” cô đã mất hứng trở mình.

Mặc Tây Quyết giúp cô đắp kín chăn, nhẹ nhàng nói: “Sáu giờ sáng mai sẽ dậy.”

“Hả…’ Ngôn Tiểu Nặc híp mắt đáp lại một tiếng, sau đó hai giây sau lập tức mở mắt ra hỏi: “Sáu giờ đã phải dậy rồi?”

Mặc Tây Quyết gật đầu.

Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngồi dậy, hỏi: “Tại sao phải thức dậy sớm như vậy?”

Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết lóe lên tia sáng, nói: “Ngày mai là buổi họp báo ra mắt chiếc nhẫn, em cũng là người thiết kế, chẳng lẽ không phải đi sao?”

“Đúng thật là như vậy.” Ngôn Tiểu Nặc nói, gãi gãi đầu: “Nhưng thật sự cần phải dậy sớm vậy sao?”

Mặc Tây Quyết vuốt tóc cô.

Ngôn Tiểu Nặc càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: “Tại sao trước đó khi em thiết kế đồ trang sức cũng không mở họp báo?”

Ánh mắt của cô rất rõ ràng, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, giống như những vì sao phía chân trời, lấp lánh trong suốt.

Mặc Tây Quyết không đáp mà hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em không muốn đi sao?”

“Không phải.” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ thôi.”

Mặc Tây Quyết vén chăn xuống giường, mở tủ quần áo ra cho cô chọn.

Ngôn Tiểu Nặc sao cũng được, chỉ là một buổi họp báo mà thôi, cô tin tưởng vào mắt nhìn của Mặc Tây Quyất.

Nhưng lần này cô đã sai rồi.

Mặc Tây Quyết không trực tiếp quyết định trang phục tham dự, chỉ để cô mặc thử mà thôi. Anh cầm mấy bộ đồ tới, để cô mặc thử từng món một.

Long trọng như vậy sao?

Ngôn Tiểu Nặc cố nhịn nghi hoặc trong lòng, không thể làm gì khác đành đảm nhận nhiệm vụ mà Mặc Tây Quyết giao.

“Bộ váy này nhiều kim cương quá, có chút hào nhoáng.”

Bộ váy sáng chói mắt kia bị ném sang một bên.

“Phần eo của cái váy này không có hoa sẽ tốt hơn.”

Sau đó lại bị ném xuống bên cạnh cái lúc nấy.

“Bộ này tổng thể tạm được, chỉ là màu sắc không ổn lắm, quá lạnh lẽo.”

Kết quả vẫn bị ném đi.

Ngôn Tiểu Nặc cũng sắp ngủ đến nơi, cuối cùng Mặc Tây Quyết cũng quyết định để cho cô mặc một chiếc đầm dài màu xanh lam.

Chiếc váy bằng phẳng mịn màng, lúc đi lại hơi lay động, giống như gió xuân thổi trên mặt hồ.

Gam màu xanh nhạt làm nổi bật vẻ ôn hòa dịu dàng của cô, nhưng lại không hề ảm đạm, ở dưới gấu váy còn được thêu hoa.

Lập tức biến chiếc váy trở nên sáng bừng.

Giống như khí chất của Ngôn Tiểu Nặc vậy, trong suốt đơn thuần nhưng lại không mất đi vẻ quyến rũ động lòng người.

Mặc Tây Quyết càng nhìn càng cảm thấy đẹp, hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Em cảm thấy có ổn không?”

Ngôn Tiểu Nặc đứng trước gương nhìn chiếc váy xinh đẹp cắt may khéo léo, vừa hay che đi chiếc bụng hơi nhô lên của cô, hài lòng gật đầu một cái.

Sáng sớm ngày thứ hai, Ngôn Tiểu Nặc dậy sớm đánh răng rửa mặt xong, ăn chút điểm tâm rồi ngồi ở trước gương để thợ trang điểm và làm tóc.

Trang điểm cũng cùng tông màu với chiếc váy kia. Khuôn mặt trắng nõn chỉ phủ lên một lớp phấn mỏng, vô cùng mềm mại nhẹ nhàng, lông mày được tô màu nâu nhạt càng nổi bật thêm vẻ đẹp của cả khuôn mặt.

Phấn mắt màu hồng nhạt, kẻ một đường mắt mỏng, nhấn thêm chút phấn hồng ở đuôi mắt, giống như hoa đào đầu tháng ba.

Cuối cùng là son đỏ, làm nổi bật lên toàn bộ khuôn mặt trang điểm nhạt.

Tóc của Ngôn Tiểu Nặc được búi nhẹ, trên cổ cô vẫn còn đeo chuỗi vòng cổ pha lê mà Trình Tử Diễm tặng.

Mặc Tây Quyết nhìn vậy hết sức hài lòng.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết, một người chưa bao giờ để ý đến trang phục như anh, hôm nay dường như có chút không giống.

Khuôn mặt hơi tái nhợt của anh hôm nay lại vô cùng khỏe mạnh, âu phục của anh vậy mà lại là màu trắng.

“Hôm nay sao anh lại mặc màu trắng?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi.

Mặc Tây Quyết cười nhạt: “Thế nào? Khó coi lắm à?”

Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, cười nói: “Rất đẹp, nhưng cũng rất đặc biệt.”

Bình thường anh chỉ thích màu đen, đột nhiên hôm nay mặc màu | trắng, vô cùng đẹp trai tuấn tú, ngọc thụ lâm phong. Cảm giác cao quý và sang trọng toát ra từ trên người anh làm cô không khỏi trầm trồ.

Ngôn Tiểu Nặc nhớ tới đám nhà báo còn đánh giá nhan sắc của Mặc Tây Quyết là “đứa con của thượng để”.

Mặc Tây Quyết kéo tay của Ngôn Tiểu Nặc, cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ nhắn của cô, mặc dù trắng nõn đẹp mắt nhưng vẫn thiếu chút gì đó.

Ngôn Tiểu Nặc thấy anh chỉ nhìn chằm chằm tay mình, không hiểu gì bèn hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì.’ Mặc Tây Quyết ngẩng đầu lên, nắm chặt lấy tay cô, nói: “Xe đã chờ ở bên ngoài, chúng ta mau đi thôi.”a