Tổng Tài Bá Đạo Để Tên Khốn Này Yêu Em Cả Đời!

Chương 62: 62: Ai Bảo Không Có Khách Mời





Màn trao nhẫn đã hoàn thành, Thiên Phong nhẹ nhàng ôm trọn cả gương mặt nhỏ nhắn của cô rồi hôn nhẹ lên trán và mí mắt của cô rồi nói.
- Anh yêu em.
Ba chữ này rất đơn giản nhưng nó mang ý nghĩa rất lớn, nhất là trong ngày đặc biệt trọng đại này.

Dưới ánh đèn lung linh, mờ ảo, Yến Anh thật sự hạnh phúc đến nỗi cô chỉ muốn thời gian ngưng đọng lại ngay tại khoảnh khắc này.
Cô nhón nhẹ chân chủ động trao lên môi mỏng của anh một nụ hôn sâu thay cho lời hồi đáp của mình, sau đó thế cờ đã bị lật lại bởi vì thế chủ động đã thuộc về anh.
Môi mỏng của anh áp vào bờ môi đỏ mọng của cô rồi cắn ngấu nghiến như thể nó là một chiếc bánh macaron ngọt ngào tan chảy trong miệng của anh, đến nỗi khi hơi thở của cả hai dần hỗn loạn, đôi môi của cô mới rời khỏi môi của anh.
Tay cô giữ trên cổ của anh, còn đôi bàn tay to lớn của anh đang giữ lấy vòng eo thanh mảnh của cô.

Ánh mắt của hai người nhìn nhau say đắm cho đến khi cô mới phát hiện ra một chuyện mà cười phá lên.
Cô vừa cười tươi vừa đưa ngón tay quệt nhẹ vết son đỏ trên môi anh, hình như lúc nãy có phần không tiết chế nên son môi của cô lại thành ra là của anh.
Yến Anh đưa ngón tay dính son vừa lau đi giơ trước mặt anh còn cười lớn.
- Nhìn nè, son của em bị trôi hết rồi.

Còn tưởng là hôm nay anh đánh son không đấy.
Thiên Phong nhìn nụ cười trẻ thơ của cô mà càng muốn ôm cô chặt hơn nữa, thật sự anh không muốn phải buông cô ra một giây một phút nào cả.
Anh xoa nhẹ đầu tóc ngắn cũn của cô, ngắm nghía tới lui rồi nói.
- Kể từ ngày hôm nay, em trở lại là em đi, đừng ăn mặc như đàn ông nữa.

- Được thôi, nhưng mà em để tóc ngắn có được không?
Thực sự tóc ngắn rất tiện lợi, mà cô cũng gắn bó với nó lâu rồi nên cũng không muốn để tóc dài cho lắm.
- Dài thêm chút nữa đi, như vầy quá ngắn.
Bỏ chuyện tóc tai qua một bên, anh nắm tay cô bước lại một chiếc bàn và hai chiếc ghế trắng đã được đặt sẵn ở đó và ngồi xuống thưởng thức rượu vang.

Anh chỉ cho phép cô uống rượu vào ngày hôm nay nên cô có thể danh chính ngôn thuận mà nhâm nhi.
Ngoài ra còn có đĩa bánh kem vừa mới cắt được đặt trước mặt cô nữa, tuy bánh kem và rượu vang có vẻ không hợp lắm nhưng mà cô thích đồ ngọt nên chuyện này không thành vấn đề.
Anh trầm ngâm nhìn lên bầu trời xa xăm đầy sao nói với cô những lời tâm sự của anh.
- Không người thân, không ảnh cưới, không khách mời, em có thất vọng không?
- Đương nhiên là không rồi.

Em còn thấy tuyệt hơn cả mong đợi nữa là, em không thích sự rườm rà nên chỉ cần có anh là đủ rồi.
Cô vừa ăn bánh vừa ngây ngô thích thú trước khung cảnh nơi đây, còn vui hơn khi nghe anh đích thân chuẩn bị, và trước giờ, cô ghét nhất là chụp hình nên cô không cần một đám cưới xa hoa lộng lẫy và hoành tráng quá mức.
- AI BẢO LÀ KHÔNG CÓ KHÁCH MỜI.
Sau lưng hai người có nhiều giọng nói quen thuộc đồng thanh cất lên làm cô xém chút nữa là rơi luôn cái nĩa đang cầm trên tay.
Trong bóng tối bước ra vài hình bóng cao lớn, họ tiến tới gần hơn thì đôi vợ chồng mơi nhận ra, vừa giật mình vừa vui mừng.
Đương nhiên họ là Tưởng Bách Điền, Uông Mạc Lâm, sau họ còn có Uông Quân Dao và Sử Thanh Di.


Trên tay họ lỉnh khỉnh nào là thức ăn, rượu và hoa tươi nữa.
- Này, này, mấy người tổ chức đám cưới mà không mời khách hả?
Tên Mạc Lâm này lại giận dỗi khi bạn thân cho ra rìa làm thư kí Sử không khỏi phì cười mà vỗ nhẹ lên vai anh mà trêu chọc.
- E hèm, vậy sao anh không đi kiếm vợ đi để mời lại chúng tôi?
Sử Thanh Di giả vờ ho nhẹ rồi cố ý nhấn mạnh chữ " vợ" để nhắc nhở Mạc Lâm.
- Thôi đi, anh cũng có khác gì tôi đâu mà nói tôi.
Bị chọc trúng chỗ ngứa nên Mạc Lâm có chút cáu kỉnh làm mọi người có một tràng cười vỡ bụng.
Yến Anh định bước đến chỗ hai cô gái nhưng đã bị Thiên Phong giữ lại bằng cách ôm chặt lấy, hôm nay là ngày vui của hai người, anh chỉ muốn một không gian riêng tư, lãng mạn nên mới cố ý không mời bọn họ, không ngờ họ lại lần mò ra dấu vết mà bám theo đến tận đây.
- Nếu như mọi người đã đến đây thì chúng tôi xin cảm ơn, rất hoan nghênh đến với đám cưới của chúng tôi.
Yến Anh vui vẻ chào đón những vị khách bất đắc dĩ, còn Thiên Phong thì có chút miễn cưỡng nhưng vì họ đã cất công đến nên anh cũng đành phải nở một nụ cười gượng.
Quân Dao di chuyển khó khăn, lại có chút chậm chạp nên Bách Điền bế xốc cô đến ghế ngồi làm hai tên cẩu độc thân " ồ" lên một tiếng.
Mặt cô có chút ửng hồng nhưng vẫn rất tự hào với tên chồng kiệm lời của mình, ở bên ngoài giang hồ như thế nào cô không cần biết, chỉ cần về nhà yêu thương vợ con là được.
Yến Anh tháo đôi giày cao gót màu trắng qua một bên rồi chân trần bước đến bên chỗ của Quân Dao xoa xoa cái bụng nhỏ nhô to mà nói chuyện.
- Bé cưng à, chừng nào con mới ra đời để chơi với cô đây.
Vẻ mặt của cô rất buồn cười, vừa xoa vừa nói chuyện như thể em bé trong bụng có thể nghe được vậy, Quân Dao vỗ nhẹ vào tay của Yến Anh rồi nhắc khéo cô bạn một tiếng nhưng mà giọng nói của cô hơi to, cố ý là để ai kia nghe được.
- Cậu cũng làm một đứa đi.
Thiên Phong ở sau lưng âm thầm giơ ngón cái lên với vẻ mặt nửa nghiêm túc nửa cười mỉm khen ngợi cô em gái lâu năm, chơi với anh bao lâu ít ra cô cũng hiểu tâm tư của anh đang muốn nói gì.


- Hình như bụng cậu có hơi to đúng không?
Yến Anh chuyển qua chủ đề khác để đánh trống lãng chuyện con cái, nhưng mà đi một vòng trái đất cũng trở về vấn đề này thôi.
- Không có hơi to, mà là quá to mới đúng.
Quân Dao vừa nói vừa quay sang nhìn Bách Điền đang đứng gần đó, một ánh nhìn không hề vui chút nào cả.
- Hả? Là sao?
Yến Anh vừa ngơ ngác nhìn bạn mình nhưng cô ấy không nói gì cả mà chỉ lặng lẽ giơ lên ba ngón tay với gương mặt khổ sở.
Mắt cô mở to ra mà la làng lên.
- Ba đứa?
Quân Dao khẽ gật đầu thừa nhận, phản ứng của cô sau khi đi siêu âm cũng y chang bạn mình, tiếp theo là những chuỗi ngày vất vả của cô và Bách Điền khi phải chăm ba đứa nhóc.
Yến Anh chạy lon ton đến bên cạnh Thiên Phong mà nháy mắt với anh, còn nắm lấy bàn tay của anh mà lắc qua lắc lại.
- Phong à, em cũng muốn giống như vậy á.
- Biết vậy sao?
Trong khi hai người bên đây tình cảm đủ kiểu thì cặp kia cũng không kém, nhìn lại hai tên đàn ông ngưỡng mộ vợ chồng người ta mà thấy tội nghiệp.
- Em bé chắc sẽ dễ thương lắm đây.

Tôi cũng muốn có mà.
Sử Thanh Di ngồi than ngắn thở dài bị Mạc Lâm phán cho một câu.
- Anh á hả? Tự đi mà đẻ bằng nách á.
- Ôi trời ạ.
Những người đàn ông trải một tấm thảm lớn rồi bày biện thức ăn rượu ở xung quanh giống như một buổi tiệc dã ngoại rồi ngồi vây quanh thành hình tròn, cùng ăn uống cùng ngắm sao.

Chiếc váy xòe màu trắng tuyệt đẹp cũng đã bị Yến Anh túm gọn lại để dễ dàng ngồi bệch xuống thảm, thoải mái ăn gà rán bằng tay không.
Đúng là sự lãng mạn đã bị phá vỡ thật rồi, công sức Thiên Phong bỏ ra giờ lại thành bữa ăn uống tụ tập có một không hai trên đời.
Nhưng mà ai bảo là không có hình cưới cơ chứ?
Mạc Lâm cầm điện thoại mở camera trước đặt trên bàn rồi để chế độ hẹn giờ, sau đó cả đám túm tụm lại mà chụp ảnh.
Ảnh đẹp có và ảnh dìm cũng có luôn, tuy hơi hỗn loạn do vài tên say xỉn nhưng lại là đám cưới vui nhất trên trời đời này, phải nói là nó không theo khuôn khổ hay trình tự gì cả.
Tấm ảnh cưới của riêng hai người là một kiểu chụp cổ điển, hai người nắm tay nhau và cười thật tươi, xung quanh còn có hoa hồng do Sử Thanh Di đã cất công gom lại rồi tung lên trời.
- Chuẩn bị nha, 1,2,3.
" Tách"
- Được rồi, đẹp lắm.
- Cảm ơn các cậu.
Hình như đây là lần đầu tiên Thiên Phong nói cảm ơn họ nên có chút không quen và cảm giác hơi gượng gạo một chút, chẳng phải anh keo kiệt hay không có kinh phí tổ chức mà nói đúng hơn là do tính cách không thích đông người thôi.
- Muốn cảm ơn thì cho tụi này ngủ nhờ đi.
Bách Điền vừa nói xong thì đã bế cô vợ bầu đã ngủ thiếp này đến căn nhà lớn đằng kia rồi, quả thực người đàn ông này có thể lực khủng thật, đó là bốn mạng người lận đó.
Tiếp bước là cặp vợ chồng nhân vật chính cũng trong tư thế giống như vậy mà đi, cô vòng tay qua cổ của anh còn cầm theo đôi giày cao gót nữa.
Đôi chân dài thẳng tắp của anh sải bước nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã vào tới phòng tân hôn.
Còn hai tên này, một tên say xỉn còn một tên thì muốn mau chóng kiếm một nơi để tựa lưng, bất đắc dĩ Mạc Lâm phải cõng Sử Thanh Di trên lưng mà khóc không ra nước mắt, ai không biết lại tưởng anh là công thì khốn.
- Cái tên này ăn cái gì mà nặng dữ vậy trời?
Từng bước thở nặng nhọc cũng lên đến nơi, Mạc Lâm quăng cơ thể của tên này xuống ghế sô pha rồi cũng mò mẫm một góc ghế mà ngủ thiếp đi.