Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con

Chương 155




Tiếng động cơ xe hơi rầm rầm thể hiện rõ ràng tính năng tốt của chúng.

Ở nơi vắng vẻ như này, âm thanh kia cực kỳ lớn.

Tô Lạc Ly nhìn về phía phát ra âm thanh-kia.) Giản Ngọc vân không có chút vẻ sợ hãi nào,ngược lại trên mặt luôn mang ý cười.

“Anh Ngọc, đây là có chuyện gi thế?”

Tô Lạc Ly không hề nghĩ rằng. người ở đây sẽ là Ôn Khanh Mộ, dù sao lúc chiều Ôn Khanh Mộ nói với cô, tối nay anh phải họp, sẽ về rất muộn, cô không hề nghi ngờ gì.

“Có chuyện gì, đương nhiên phải hỏi người đàn ông trên giấy đăng ký kết hôn của em rồi”

“Anh nói Ôn Khanh Mộ sao?”

Tô Lạc Ly lắc đầu: “Không thể nào, tối nay anh ấy phải họp, nói là có khả năng tối không về.”

Giản Ngọc cười lắc đầu: “Em yêu, em thật sự vẫn rất ngây thơ đáng yêu”

Đang nói, xe đã tiến gần sát bọn họ.

Người trong xe oai nghiêm đi xuống, một dáng người cường tráng.

Có người mở cửa chiếc xe đi đầu tiên, một dáng người cao gầy đi xuống.

Nếu không phải là chiếc khuyên tai đá sapphire màu lam sáng lấp lánh bên tai trái của anh, Tô Lạc Ly căn bản không nhận ra người này chính là Ôn Khanh Mộ.

Thật sự là anh!

Tô Lạc Ly không dám tin, nhìn người đàn ông trước mặt, anh nói họp cái gì đều là giả dối!

Theo dõi cô mới là sự thật!

Dường như Tô Lạc Ly chịu đựng sự trêu đùa gì cực to lớn!

Đôi mắt màu lam của Ôn Khanh Mộ sâu không thấy đáy, anh nhìn Tô Lạc Ly và Giản Ngọc đứng cạnh nhau, mày liền nhíu chặt lại.

“Tô Lạc Ly, qua đây cho tôi”

Giọng nói trầm khàn của anh vang lên trong không gian hoang vắng này, giống như âm thanh phát ra từ địa ngục.

Anh như này, cực kỳ đáng sợ.

“Anh theo dõi tôi?” Tô Lạc Ly tiến về phía trước một bước, không hề đi tới bên cạnh Ôn Khanh Mộ theo lời của anh.

Giản Ngọc lại duỗi tay khoác lên vai Tô Lạc Ly.

Giọng nói yếu ớt truyền tới tai cô.

“Em yêu, nếu anh đoán không nhầm, nhất định điện thoại của em bị người khác cài vào hệ thống theo dõi, tất cả đối thoại của anh và em đều bị người nào đó thấy rõ rành rành”

“Thật vậy sao?” Tô Lạc Ly trừng mắt tức giận.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!” Ôn Khanh Mộ gầm lên, không để ý đến Tô Lạc Ly.

Giản Ngọc nhún vai, hai tay duỗi ra, trực tiếp kéo Tô Lạc Ly ôm vào trong lòng.

“Nếu tôi không làm thế thì sao?”

Tô Lạc Ly bị sức mạnh bất chợt kéo vào trong lồng ngực săn chắc của Giản Ngọc, cô nhìn Giản Ngọc ở phía sau, lập tức hất tay anh ta ra.

“Đừng như vậy, anh Ngọc!”

Nên thế nào, không nên thế nào, Tô Lạc Ly vẫn hiểu rất rõ.

Giản Ngọc thấy Tô Lạc Ly vùng vấy liền buông tay ra.

“Được, em yêu”

Dáng vẻ nghe theo Tô Lạc Ly.

“Anh có tin anh còn gọi thêm cái cách xưng hô buồn nôn kia thêm một lần nữa, tôi sẽ biến ngày này năm sau thành ngày giỗ của anh không?” Ôn Khanh Mộ nghiến chặt răng, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.

Người đàn ông này vẫn không biết giữ ý chút nào trước mặt anh như trước, liều lĩnh quá rồi!

Mở miệng là một câu em yêu, anh và Tô Lạc Ly còn chưa từng xưng hô thân mật như vậy bao giờ.

Giản Ngọc cười xán lạn.

“Anh hao tâm tốn sức dẫn tôi đến đây, không phải là hy vọng tôi sửa cách xưng hô thôi chứ?”

Ánh mắt của Giản Ngọc dừng trên người Tô Lạc Ly: “Em yêu, em có biết không? Người hôm nay hẹn em không phải là anh, mà là anh ta”

Tô Lạc Ly quay đầu nhìn Giản Ngọc, hai người đàn ông này kẻ tung người hứng, rốt cuộc là đang làm cái gì thế?

“Vừa rồi có phải tôi nói nếu anh còn gọi cách gọi buồn nôn kia một lần nữa, tôi sẽ biến ngày này năm sau thành ngày giỗ của anh không?”

Giản Ngọc nghiêng đầu.

“Hả? Vậy sao? Tôi không nghe thấy, hay là anh nói thêm lần nữa?”

Vẫn là thái độ bốn cợt của anh ta, khiến Ôn Khanh Mộ đẩy đến bến bờ bùng nổ tức giận!

Tay của Ôn Khanh Mộ từ từ giơ lên.

thành ngày giỗ của anh không?” Ôn Khanh Mộ nghiến chặt răng, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.

Người đàn ông này vẫn không biết giữ ý chút nào trước mặt anh như trước, liều lĩnh quá rồi!

Mở miệng là một câu em yêu, anh và Tô Lạc Ly còn chưa từng xưng hô thân mật như vậy bao giờ.

Giản Ngọc cười xán lạn.

“Anh hao tâm tốn sức dẫn tôi đến đây, không phải là hy vọng tôi sửa cách xưng hô thôi chứ?”

Ánh mắt của Giản Ngọc dừng trên người Tô Lạc Ly: “Em yêu, em có biết không? Người hôm nay hẹn em không phải là anh, mà là anh ta”

Tô Lạc Ly quay đầu nhìn Giản Ngọc, hai người đàn ông này kẻ tung người hứng, rốt cuộc là đang làm cái gì thế?

“Vừa rồi có phải tôi nói nếu anh còn gọi cách gọi buồn nôn kia một lần nữa, tôi sẽ biến ngày này năm sau thành ngày giỗ của anh không?”

Giản Ngọc nghiêng đầu.

“Hả? Vậy sao? Tôi không nghe thấy, hay là anh nói thêm lần nữa?”

Vẫn là thái độ bỡn cợt của anh ta, khiến Ôn Khanh Mộ đẩy đến bến bờ bùng nổ tức giận!

Tay của Ôn Khanh Mộ từ từ giơ lên.

Tô Lạc Ly trợn trừng mắt nhìn Ôn Khanh Mộ.

“Không được!” Cô lập tức đứng ra: “Đừng như vậy! Tôi về nhà với anh!”

Tô Lạc Ly biết, mặc dù dáng người Ôn Khanh Mộ rất đẹp, không chút mỡ thừa, cơ thịt cũng cực kì săn chắc, thế nhưng, suy cho cùng anh cũng chỉ thể hình mà thôi, căn bản không thể là đối thủ của Giản Ngọc!

Mặc dù cô cũng không phải rất hiểu Giản Ngọc, thế nhưng, người đàn ông này luôn thoát ẩn thoát hiện, thân thủ không tầm thường!

Sao Ôn Khanh Mộ có thể là đối thủ của Giản Ngọc chứ?

Thế nhưng, cảnh này trong mắt Ôn Khanh Mộ, lại giống như Tô Lạc Ly đang bảo vệ cho Giản Ngọc.

“Em yêu, em lo lắng anh sẽ bị thương sao? Cảm ơn sự quan tâm của em”

Giản Ngọc lại lập tức bổ sung thêm một câu.

“Anh Ngọc, anh đừng nói gì nữa! Coi như em xin anh đấy!”

Ánh mắt tức giận của Ôn Khanh Mộ lướt qua Tô Lạc Ly.

“Cô đi ra cho tôi! Tôi xử lý anh ta xong sẽ xử lý cô saul”

“Em yêu, em vẫn nên cách xa một chút, nhỡ lát nữa làm em bị thương, anh sẽ đau lòng đấy” Giản Ngọc khẽ đẩy Tô Lạc Ly về phía sau lưng mình.

“Các người lùi về sau hai trăm mét!” Ôn Khanh Mộ ra lệnh.

“Chủ tịch Ôn..”

“Làm theo lời tôi nói!”

“Vâng”

Doãn Gẩn lập tức ra lệnh cho mọi người lùi về phía sau, để lại cho hai người một không gian đủ rộng, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy gì cả.

Ôn Khanh Mộ lập tức ra tay!

Tô Lạc Ly vội vàng lùi về sau vài bước, lo lắng nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau!

Vượt ngoài dự đoán là, mỗi chiêu của Ôn Khanh Mộ lại rất chuyên nghiệp, ngang tài ngang sức với Giản Ngọc, không phân tháng bại.

Trận đánh này, trong lòng Tô Lạc Ly cũng rối rắm.

Cô không hy vọng Ôn Khanh Mộ hy vọng Giản Ngọc bị thương, bất thua, cuối cùng đều là cô bị thiệt!

¡ thương, cũng không ận là ai thắng ai “Các người mau dừng tay! Bất luận các người ai thắng ai thua, đều không có quan hệ gì với tôi! Tôi không phải là một món hàng, không thể trở thành đồ giao dịch của các người!”

Tô Lạc Ly tức giận gầm lên.

Thế nhưng, dường như hai người đều không nghe thấy, tiếp tục đánh nhau.

Đã qua rất lâu, hai người vẫn chưa phân thắng bại như trƯỚC.

Ngay lúc này, Ôn Khanh Mộ bỗng thấy một tia sáng lạnh!

Dao găm!

Người đàn ông này lại bắt đầu dùng vũ khí!

Đúng là bỉ ổi!

Dao găm của Giản Ngọc đâm về phía Ôn Khanh Một!

Ôn Khanh Mộ biết bản thân tuyệt đối không thể bị đâm trúng, bằng không, máu màu lam chảy ra…