Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 1353: Chương 1399






Rốt cuộc ai là người tính toán thâm hiểm, hại người không để lại dấu vết như vậy?
Vậy cô là gì? Từ đầu tới cuối cô chỉ là một đối tượng để lợi dụng?
Những lời nói tình cảm đó, tất cả chỉ là dối trá?
Vậy mà cô cũng tin.
Tình cảm chưa đến một tháng, nhưng cô suýt nữa đánh đổi cả tính mạng mình, nhưng đổi lại là gì?
Châu Vũ nhìn Hứa Trúc Linh đang nằm ngủ mê man trên giường, cô cảm thấy mình đần độn không khác gì một con lớn.

Cô hôn mê như vậy không sao, nhưng lại để liên lụy đến Hứa Trúc Linh.
Cô thật sự rất hy vọng người trúng độc vào giây phút đó chính là bản thân mình.
Cô không biết Hứa Trúc Linh trúng độc có nặng không nhưng cô không thể phủ nhận trách nhiệm của mình trong chuyện này.
Cô siết chặt lấy bó hoa đó, thời gian qua lâu như vẫn rồi mà hương thơm vẫn còn nồng nàn như thế.
Mắt Châu Vũ đỏ lên, cô nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà hàng.
Cô vẫn còn nhớ địa chỉ cửa hàng hoa đó.
Lúc cô đến nơi, nhân viên phục vụ đang thu dọn.

Nhìn thấy cô có vẻ không giống người đến mua hoa nên không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
“Cô định làm gì vậy?”
“Hắc Ảnh đâu? Gọi anh ta ra đây.”
“Ông chủ ạ? Ông chủ đã không tới cửa hàng mấy hôm nay rồi ạ.”

“Vậy anh gọi điện cho anh ta đi.”
“Xin lỗi cô, tôi cũng mới vào đây làm chưa bao lâu.

Tôi không thân thiết với anh ta, tôi cũng chỉ là một người làm công, mỗi tháng nhận đủ tiền lương là được, Tôi cần gì quan tâm đến chuyện ông chủ tôi là ai.

Anh ta chỉ đến cửa hàng hai lần, sau khi đưa bó hoa khô cho cô xong thì biến mất.

Tiền lương mấy hôm nay của tôi tôi còn không biết ai sẽ trả nữa.”
“Tôi chỉ hỏi anh, anh có số điện thoại của anh ta không?”
Châu Vũ lúc đó giống như một con sư tử đang nổi điên, mất hết tất cả lý trí.
Cô xuất thân trong gia đình cao quý, là người hiểu biết lễ nghĩa, từ trước đến giờ chưa bao giờ động tay đánh người.
Nhưng lúc này, Châu Vũ xách cổ áo của người phục vụ lên, một cô gái suýt nhấc một người đàn ông lên khỏi mặt đất.
Người phục vụ cũng đơ ra, rõ ràng anh ta cũng bị Châu Vũ làm cho sợ hãi.
Anh ta gật đầu liên tục, ý bảo là mình có.
“Nhưng… gọi không được!”
“Đưa cho tôi!”
Châu Vũ tức giận hét lên.
Người phục vụ vội vàng đưa số điện thoại cho cô.
Châu Vũ giống như phát điên, không ngừng gọi cho số điện thoại đó.
Không có người nghe, không có người nghe, không có người nghe…
Nghe thấy bốn chữ này, Châu Vũ gần như sụp đổ hoàn toàn.
Gọi điện thoại không được, cô không ngừng gửi tin nhắn chất vấn anh ta.
Đúng lúc cô gọi sắp cháy cả điện thoại của anh ta ra thì không ngờ tín hiệu không có người nghe lại chuyển thành có người đã nhấc máy.
“Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Giọng nói lạnh lùng, tuyệt tình của anh ta vang lên.

Giống như tất cả mọi sóng gió hiện giờ đều không liên quan gì tới anh ta.
“Ngụy Ảnh…không đúng, anh là người xấu, anh là đồ ma quỷ! Anh cút ra đây cho tôi, anh nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi biết.”
“Cô muốn gặp tôi?”
Hình như anh ta không cảm nhận được cơn tức giận của Châu Vũ, giọng nói anh ta vẫn hết sức bình thản.
“Đúng, tôi muốn gặp anh, anh cút ra đây cho tôi!”
“Cô muốn gặp tôi?”
Anh ta lại hỏi lại cô một lần nữa.
Châu Vũ rơi nước mắt, cô nghẹn ngào một lúc lâu rồi mới nói ra được một câu.
Cô rít từng từ từng chữ từ trong kẽ răng ra.
“Đúng, tôi muốn gặp anh.”
“Được, vậy cô ở cửa hàng hoa đợi tôi.

Bảo gã nhân viên đó cút đi càng xa càng tốt, tôi không thích những người rỗi việc.”
Hắc Ảnh cúp điện thoại, ánh mắt càng trở nên thâm sâu hơn.

Thực ra anh ta cũng cảm thấy hoảng hốt, anh ta không biết mình vì sao lại đồng ý gặp Châu Vũ.
Mọi chuyện đã không còn gì nữa, sự việc đã không thể thay đổi được nữa, vậy thì gặp nhau còn có ý nghĩa gì nữa.
Chỉ vì cô nói….
Tôi muốn gặp anh, chỉ câu nói đó thôi đã là đủ.
Nhân viên của cửa hàng rời khỏi đó, Châu Vũ ngồi trong phòng đợi một lúc lâu cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân.
Cô nhìn thấy Ngụy Ảnh đẩy cửa bước vào.
Cô thật sự không thể tưởng tượng được một người làm sao có thể biến ra thành những người có dung mạo khác nhau để đi hãm hại người khác.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, cô lập tức xông đến đấm đá Hắc Ảnh.
Nhưng chút sức lực đó của cô không nhằm nhò gì so với Hắc Ảnh.
Đến cuối cùng, cô mệt mỏi rã rời và thở hồng hộc.
Đầu tóc cô rối bù, miệng thở phì phò, đôi mắt ngây thơ trong sáng, bên trong đỏ ửng lên một mảng, tất cả đều là sự căm hận.
“Vì sao vì sao…”
Châu Vũ gào lên chất vấn.
“Vì sao cái gì?”
“Vì sao anh lừa gạt tình cảm của tôi, vì sao anh lợi dụng tôi để tiếp cận chị Trúc Linh, vì sao anh muốn làm hại những người mà tôi ngưỡng mộ, vì sao… vì sao? Anh lấy Dương Việt ra để lừa gạt tôi thì thôi đi, lại còn biến thành hình dáng như hiện giờ nữa.

Bộ mặt thật của anh không thể bị người khác nhìn thấy sao mà anh mượn da thịt của người khác để sống nhờ? Anh không cảm thấy mình rất xấu xa thô bỉ sao?”
Cô tức giận hét lên, cô chỉ muốn xé rách lớp ngụy trang trên gương mặt của anh ta.
Cô tưởng rằng Hắc Ảnh sẽ tránh đi nhưng không ngờ anh ta đứng yên không cử động.
Lớp mặt da da người trên mặt rơi xuống, một gương mặt vô cùng quen thuộc hiện ra.
Cố Thành Trung…
Anh ta, anh ta vì sao lại giống Cố Thành Trung như đúc vậy?
“Vẫn còn nữa đúng không?”
Châu Vũ tiếp tục giật ra nhưng mảng da thịt đó đỏ lên, cô không lột ra được lớp mặt nạ thứ hai.
“Làm sao có thể như vậy, tôi không tin…”
Cô vẫn cố chấp nhưng Hắc Ảnh đã giữ cổ tay cô lại: “Cô làm loạn đủ chưa? Đây chính là vẻ ngoài của tôi.

Bởi vì tôi và anh ta giống hệt nhau nên tôi mới phải sống trong bóng tối…”
“Bỏ đi, tôi nói những chuyện này với cô làm gì không biết?”
Hắc Ảnh bực tức vì mình đã nói quá nhiều.

Không ngờ anh ta lại đi nói những điều này với một cô nhóc con, đúng là điên rồi!”
Hắc Ảnh hất tay của cô ra, cô lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.
Châu Vũ vẫn nhìn Hắc Ảnh không chịu khắc phục, những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, làm ướt hết hai má của cô.
Nhìn thấy thế, trái tim anh ta cảm thấy như bị ai nắm lấy, cảm thấy khó có thể chịu đựng được nữa.
Xem ra tới đây lần này đúng là một lựa chọn sai lầm, anh ta tự cảm thấy mình đã quá bốc đồng.
Anh ta cũng không còn là một chàng trai trẻ, bao nhiêu năm sống đời sống tăm tối đã dạy cho anh ta biết làm sao để che giấu cảm xúc, làm sao để che giấu bản thân mình.
Hiện giờ anh ta cần gì phải so đo với một cô gái.
“Cô đừng tìm tôi nữa, tôi không phải là người cô có thể dây vào được đâu.


Nếu cô không muốn chết thì tránh xa Cố Thành Trung và Hứa Trúc Linh ra một chút.”
Nói xong, Hắc Ảnh quay người rời đi.
Không ngờ Châu Vũ giống như bị điên, cô xông tới giữ chặt lấy cổ của Hắc Ảnh và cắn thật mạnh.
“Cô điên rồi.”
Lần này, anh ta thật sự dùng lực để đẩy mạnh Châu Vũ.
Cô ngã phịch xuống đất, vô cùng đau đớn.

Trên cổ Hứa Thành Trung để lại một vết răng, thậm chí còn có máu chảy ra từ đó, thấm ướt hết áo của anh ta.
Châu Vũ vẫn nhìn Hắc Ảnh đầy quật cường: “Là tôi có lỗi với chị Trúc Linh, là tôi làm liên lụy đến chị ấy.

Mọi chuyện đã như thế, vậy tôi chỉ còn cách đền mạng cho chị ấy.”
Nói rồi, Châu Vũ nhặt bó hoa khô dưới đất lên, vo thành một nhắm rồi nhét hết vào trong miệng.
Những cành hoa dài đâm vào cổ họng cô rất đau.

Cô ho vật vã nhưng vẫn cố chấp muốn nuốt chúng vào trong.
Đến cuối cùng, khóe miệng bị xé rách, máu tươi túa từ đó ra.
“Tôi thấy cô đúng là điên rồi! Trong mắt của cô, chết đơn giản như vậy sao? Cô có biết có vô số người, sống không bằng chết, sống một cuộc đời rất đau khổ không?”
“Tôi không điên! Nếu như chị Trúc Linh xảy ra chuyện gì, cả cuộc đời còn lại tôi sẽ sống trong hối hận.

Vậy thì chi bằng tôi chết quách đi cho rồi.

Tôi không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì tôi mà chết.

Nếu anh là hung thủ thì tôi chính là người đã tiếp tay cho anh.

Tôi làm vậy có khác gì kẻ sát nhân?
“Tôi chính là hung thủ giết người, con mẹ nó tôi chính là đồng phạm.

Tội ác của tôi chồng chất, tôi chết rồi cũng không rửa được sạch tội.”
Cô gào khóc đến khản cả giọng, cô cố gắng đẩy Hắc Ảnh ra và lại tiếp tục nuốt chỗ hoa vào.
“Khụ khụ…”
Cô ho đến bật khóc nhưng vẫn không dừng lại..