Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2091




Chương 2091

Cố Ngọc Vy vào trong xem giấy chứng tử, cô ấy phát hiện nó đã thấm đẫm máu, thậm chí còn bị xé thành vô số mảnh nhỏ.

Không có giấy chứng tử thì không thể trình báo, xã hội vẫn còn công nhận sự tồn tại của người này.

Nhưng… người đã chết rồi, dù có tránh né bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng chẳng ích gì!

Cố Thành Trung đưa thi thể của Hứa Trúc Linh về nhà, hiện đang là mùa hè nên rất khó bảo quản thi thể.

Với quyền lực của Cố Thành Trung, muốn bảo quản xác chết cũng không khó khăn gì, nhưng nhà họ Quý đã đến đòi người.

Quý Thiên Kim rất tức giận khi biết †in Hứa Trúc Linh gặp nạn, bà tả coi Hứa Trúc Linh như con ruột của mình.

Bà ta không có con, bà ta và Bạch Nhược Minh Lan là chị em sinh đôi.

Hứa Trúc Linh cũng giống như con của bà ta vậy.

Cô gặp chuyện, Quý Thiên Kim còn lo lắng hơn bất kỳ ai.

Sống muốn nhìn thấy người, chết muốn nhìn thấy xác, Cố Thành Trung giữ xác cô trong phòng, đóng kín cửa không cho ai gặp, đây được xem là thứ đạo lý gì?

Quý Thiên Kim đã trực tiếp tìm một quả bom nhỏ, làm nổ tung cổng chính nhà họ Cố, không ai có thể ngăn cản được bà ta.

Cố Thành Trung giống như bị điếc, bên ngoài tình cảnh hỗn loạn, nhưng trong nhà đang chơi nhạc giao hưởng.

Trong phòng ngủ, nơi đáng lý dùng để kê giường lại được đặt một chiếc quan tài bằng thủy tỉnh, nhiệt độ bên trong cực kỳ thấp, có thể bảo quản thi hài nguyên vẹn.

Quý Thiên Kim hung hăng lao lên lầu, không ai kịp ngăn cản.

Bà ta đá tung cánh cửa phòng, nhìn thì thấy Cố Thành Trung trơ ra như đá, đứng trước cỗ quan tài không hề nhúc nhích.

Trong mắt anh chỉ có Hứa Trúc Linh, mà vốn dĩ chúng cũng không chứa thêm những thứ khác.

Quý Thiên Kim lao đến và trực tiếp đẩy anh ra.

Đã liên tiếp mấy ngày anh không có giọt nước vào người, thân thể sớm đã yếu không trụ nổi.

Chỉ cần một cú đẩy nhẹ như vậy, anh ngã xuống đất một cách thảm hại, nhưng vần kiên trì đứng dậy, đi vê phía cô quan tài.

Quý Thiên Kim tức giận nắm chặt cổ áo anh, nói: “Trúc Linh xảy ra chuyện, cậu chỉ biết giấu xác nó đi, ngay cả cậu cũng trốn đi. cậu có bao giờ nghĩ đến chuyện tại sao lại có một tên cướp trắng trợn như vậy không? Đúng là đau lòng cho Trúc Linh mà.”

“Cậu không đi báo thù cho nó, mà lại ở đây đắm chìm trong đau khổ, vậy Trúc Linh của tôi há không phải. chết vô ích rồi sao?”

“Cố Thành Trung, nếu không phải vì cậu, Trúc Linh sẽ không chết. Trúc Linh là người nhà họ Quý, người dì này sẽ mang nó đi! Khi nào anh báo thù cho Trúc Linh xong, tôi sẽ cho phép cậu đến trước mộ nó thắp nhang.”

“Nếu không, cả đời này cậu đừng nghĩ đến việc gặp lại Trúc Linh, cũng đừng nghĩ đến việc thắp cho nó một nén nhang. Tần Nhâm Thành, ông còn đứng đực ra đó làm gì, trong nhà này chỉ cần thứ đồ nào của Trúc Linh đều mang hết đi, tôi khiến cậu ta ngay cả việc nhìn vật nhớ người cũng không thể, tôi cũng muốn tự mình lập một cái mộ chôn quần áo và di vật của nó.”