Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2105




Chương 2105

Nhân vật giống trong truyền thuyết ở hai mươi ba năm trước, sinh ra với thân phận là nữ nhi, rồi cuối cùng thoắt một cái liền biến thành một người đàn ông.

Anh ta cực kỳ sắc sảo, suy nghĩ chu †oàn, giống như có một trái tim thất khiếu linh lung*.

*Thất khiếu linh lung tâm: xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ , về sau có ý chỉ nhưng người rất thông minh và độ lượng.

Cố Trung Thành đã tiếp xúc với anh †a rất nhiều lần, chỉ có một từ phù hợp với .jJane De Kettering.

“Đáng sợ.”

Không ai biết .Jane De Kettering khôn ngoan đến mức nào, một đứa con trai có thể giam cầm cha mẹ ruột của mình, một mình nắm giữ quyền lực, được sự hậu thuần của hoàng thất, có quyền có thế, còn là nhân vật máu mặt ở London.

Một người như vậy mà cũng bị Hứa Trúc Linh câu dẫn.

Anh biết rằng số người cầu hôn Hứa Trúc Linh không hề ít, anh ấm của tập đoàn Phát Đạt cũng là một trong số đó.

Đây đều là những nhân vật có tiếng tăm ở London.

Anh vừa mới nhớ đến Hứa Trúc Linh, trái tim liền run lên.

Anh ấn ấn huyệt thái dương, mắng thành tiếng: “Đáng chết, sao lại nhớ đến người phụ nữ này nữa rồi?”

Anh dường như bị bệnh thần kinh, cho dù làm gì hay nghĩ gì, đều tự nhiên sẽ liên quan đến Hứa Trúc Linh.

Anh cảm thấy có chút bất lực.

Trong cái chết của vợ anh, Diên cũng có một phần trách nhiệm.

Anh cầu xin Diên bảo vệ Hứa Trúc Linh, nhưng anh ta vì chuyện trai gái của mình không để ý đến Hứa Trúc Linh, vì thế cô mới bị bắt cóc mà chết.

Anh ta vẫn chưa rời Đà Nẵng, vì chuyện của Trúc Linh mà dây dứt không thôi .

Nên anh muốn tìm anh ta nói chuyện.

Mấy ngày nay, Diên cả ngày đều ở trong quán bar với một đầu óc vô tri vô giác.

Dung mạo xuất chúng của hắn, dưới ánh sáng đèn màu rực rỡ thực khó có thể phân biệt là nam hay nữ, đến bắt chuyện với anh ta không chỉ có phụ nữ, mà còn có một vài người đàn ông tướng mạo tôn nghiêm phóng khoáng.

Hiện tại tâm tình của Diên rất tệ, vừa mới đến đã đánh nhau một trận với người khác, nên sau đó không ai dám tới gần anh ta nữa.

Anh ta uống rượu cả ngày đến mức say quắc cần câu, sau khi tỉnh dậy vẫn tiếp tục uống, say rồi thì nằm luôn trên ghế sô pha ở quán bar.

Tiền anh ta đều trả tiền đầy đủ, giống như đắp vào một nơi có thể chứa chấp bản thân mà thôi.

Anh ta không bao giờ ngờ rằng, Cố Thành Trung lại đến đây.

Đã từng, phao tin khiến bản thân phải chạy khỏi Đà Nẵng, người không muốn gặp lại mình, bây giờ lại thản nhiên ngồi đối diện với hắn.

Mấy ngày không gặp, anh ta đã gầy đi rất nhiều, nhưng lại càng tỏ ra sắc sảo hơn, khí chất trên người khác hẳn trước đây, mang theo một nguồn sức lực mạnh mẽ.

Khuôn mặt anh ta đã không thấy được cảm xúc, mắt phượng hơi híp lại, bên trong giống như mặt biển trong đêm tối, ẩn chứa đầy nguy hiểm.

“Sao anh lại ở đây? Là … là muốn đuổi tôi đi sao?”

Giọng của Diên hơi khàn, tràn đây áy náy đối với anh.