Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ

Chương 2241




Chương 2241

“Người có quan hệ thân thích? Là ai vậy?” “Phó Minh Tước, anh rể của em, có lẽ bản thân em cũng biết quan hệ của nhà họ Quý với bố của chị gái em và chồng. Anh muốn đưa em đến đây ở lâu hơn, để không ai có thể quấy rầy chúng ta, chỉ có hai chúng ta sống cuộc sống tạm bợ này thôi, nhưng bây giờ…

E rằng không thể.”

“Chúng ta vẫn còn có cơ hội để đến nơi này, với lại nếu chỉ có hai chúng ta thì thật sự rất nhàm chán, bây giờ sinh nhật đã kết thúc, chúng ta nên quay trở Về rồi.”

“Ừ, vậy ngay bây giờ chúng ta bắt đầu xuất phát đi.”

Cố Thành Trung không hề chậm trễ dù chỉ một chút, lái xe về trung tâm thành phố chỉ mất một giờ.

Anh kéo tay cô ra khỏi xe, anh dừng lại một chút, quay lại và hôn lên trán cô, nói: “Chúc mừng sinh nhật, bà Cố.”

Hứa Trúc Linh nhìn lại thời gian, cách mười hai giờ vẫn còn một phút nữa.

Sau một phút này, sinh nhật của cô sẽ trôi qua.

“Em không chấp nhận bản thân mình là bà Cố đâu! Muốn theo đuổi được em, thì cũng phải bỏ công sức ra O8 Tuy rằng sống chết không chịu thừa nhận, nhưng bây giờ trong lòng cô rất VuI.

Cô lại một lần nữa đeo chiếc mặt nạ lên mặt, để đảm bảo an toàn cho bản thân. Suy cho cùng, tin tức Hứa Trúc Linh trở về từ cõi chết chắc chắn vẫn vô cùng bất ngờ.

Phó Minh Tước vào phòng mổ đến bây giờ vẫn chưa ra, Cố Thành Trung sợ cô không chịu đựng nổi nên đã cho người đưa cô trở lại Cố trạch.

Nhìn thấy Hứa Trúc Linh rời đi, Cố Thành Trung mới lên tiếng nói: “Sao anh ta lại có thể trở thành bộ dạng như thế này?” “Anh ta theo dõi Phó Minh Nam suốt quãng đường, nhưng không ngờ răng quân đội và Phó Minh Nam hai hổ cắn nhau, may mắn rằng anh ta vẫn có thể chạy trốn trở về, rồi trở thành bộ dạng như thế này.”

“Phó Minh Nam thì sao?”

“Em cũng không biết nữa, tất cả những điều này sẽ không được làm rõ cho đến khi anh ta tỉnh dậy. Tình hình của anh ta không mấy lạc quan và em cũng không chắc rằng liều anh ta có thể chống đỡ qua khoảng thời gian này không.”

Phó Lâm lo lắng nói, mặc dù anh ta và Phó Minh Tước không có liên hệ một thời gian rồi những anh ta vẫn ngưỡng mộ người anh lớn này.

Bọn họ đều là quân cờ trong tay Phó Minh Nam, kẻ trong tối kẻ ngoài sáng, không ai hơn ai cả.

Anh ta vẫn là con đẻ của Phó Minh Nam, mà khi còn trẻ ông ta cũng từng trải qua nỗi đau mất vợ.

Ông ta thực sự cũng là một kẻ đáng thương.

Bọn họ ngồi ở đây, trước cửa phòng phẫu thuật ngót nghét gân năm giờ đồng hồ, cho đến khi cánh cửa phòng phẫu thuật được mở ra.

Các bác sĩ chủ trì dẫn đầu đi ra ngoài, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Hãy để bác sĩ Nguyên thông báo tình hình cho mọi người.”

Nguyên Doanh cũng kiệt sức không kém, anh ta bỏ khẩu trang ra để lộ gương mặt tái mét do làm việc quá sức.

Anh ta nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Tôi đã cố gắng hết sức rồi, vết thương của anh ta là vết thương chí mạng, dù lấy được viên đạn ra ngoài thì anh ta cũng không thể sống sót. Tôi đã tiêm cho anh một liều thuốc, nên vẫn còn chút hơi thở, anh ta có điều gì đó muốn nói với hai người, hai người vào đi.”

Ngay khi những lời này vừa nói ra, cả hai người họ đều nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự bàng hoàng trong mắt đối phương.