Tổng Tài Câm Sủng Vợ

Chương 232: 232: Hứa Sẽ Không Truy Cứu






Anh lặng lẽ bước vào ngồi bên cạnh giường nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, thật khẽ, chỉ sợ một sơ sẩy có thể ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.
Nhìn gương mặt có chút hồng của cô trong lòng anh thầm cảm ơn trời phật đã giành lại có từ tay tử thần.

Chỉ cần cô còn sống dù cô quyết định thế nào anh cũng chấp nhận.
Còn về Trương Tú Linh kẻ gây ra tất cả những chuyện này cô nói cô sẽ bỏ qua cho cô ta, nhưng không có nghĩa là cô ta sẽ không bị trả giá về những hành động khác.Anh nhất định sẽ không để cô ta trở thành mối đe dọa đối với Trương Tú Anh. 
Trương gia. 
Trương Tú Linh và Hàn Thu Nguyệt vừa cười vừa nói đi vào biệt thự, hôm nay người vui nhất là Trương Tú Linh, cô ta được trở về nhà đồng nghĩa với việc được tự do, trở lại cuộc sống trước kia.

Lại thêm những chướng ngại cản đường cô ta đều đã bị dọn sạch sẽ, tin tốt từ Đặng Triều về việc đã giải quyết êm đẹp vụ hỏa hoạn ở nhà máy in càng tiếp thêm niềm vui cho cô ta.
Hai mẹ con Trương Tú Linh đang vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.

Không để ý thấy Trương Vân Sơn đang ngồi trầm ngâm bên sô pha.

Hàn Thu Nguyệt là người phát hiện ra không khí khác thường đầu tiên.


Bà ta có chút chột dạ, liền ra hiệu cho Trường Tú Linh ngừng lại. 
“Ba con đang ở nhà, qua chào ba con một tiếng” Hàn Thu Nguyệt đánh mắt về phía sô pha.

Lúc này Trương Tú Linh mới để ý thấy Trương Vân Sơn đang ngồi đó, nét mặt không mấy vui vẻ.

Trương Tú Linh bèn lấy lại vẻ mặt nhí nhảnh như mọi ngày chạy ào tới ôm cổ Trương Vân Sơn. 
“Ba! Con về rồi này.

Cảm ơn ba” Trương Tú Linh vừa ôm cổ vừa thơm lên má Trương Vân Sơn, như cô con gái nhỏ nũng nịu với ba mình. 
“Con ngồi xuống đây, cả bà nữa!” Trương Vân Sơn gỡ tay Trương Tú Linh ra, chỉ vào chiếc ghế đối diện.

Ông ta cũng không nhìn Hàn Thu Nguyệt một cái mà bảo bà ta cùng ngồi xuống. 
Hàn Thu Nguyệt và Trương Tú Linh thấy có chuyện chẳng lành, cả hai bên im lặng ngồi xuống đối diện Trương Vân Sơn. 
“Ba đã đi gặp Tú Anh, nó hứa sẽ không truy cứu chuyện lần này.

Con nên tới cảm ơn nó” Trương Vân Sơn trầm giọng. 

“Con không việc gì phải cảm ơn chị ta.

Chẳng qua là không có bằng chứng gì, chỉ dựa vào lời nói xuống của chị ta chỉ e là truy cứu cũng không có CƠ SỞ” Trương Tú Linh bĩu môi. 
“Con nói năng cho cẩn thận! Đừng để ba mất kiên nhẫn với con.

Lo mà sửa mình đi.

Còn nữa, chuyện xảy ra sáu năm trước, người đưa tin, ảnh cho báo chí là con có đúng không?”
Trương Vân Sơn vẫn còn hi vọng người đó không phải là Trương Tú Linh, hoặc ít nhất nếu là cô ta thì cô ta cũng thành thật thú nhận. 
“Tin ảnh gì cơ? Con không biết ba đang nói tới chuyện gì? Hay Trương Tú Anh đã thêu dệt lên chuyện gì với ba rồi?”
Trương Tú Linh hơi chột dạ, nhưng rất nhanh cô ta lấy lại vẻ ngạc nhiên. 
“Con đừng chối, nhìn đi...”
Trương Vân Sơn đưa ra những tấm ảnh mà Lăng Quốc Thiên đã đưa cho ông ta xem. 
“Còn cả việc, chính con đã thuê bọn Chu Tài bắt cóc và hãm hiếp Tú Anh nữa.

Lăng quốc Thiên đều có bằng chứng hết” Trương Vân Sơn rít qua kẽ răng.

Ông ta vẫn không thể nào tin được, Trương Tú Linh lại ngoan cố như vậy. 
“Ông...!ông nói sao?” Hàn Thu Nguyệt điếng người, bà ta không tin vào mắt mình khi nhìn những tấm ảnh. 
“Có thật là con đã làm ra.