Tổng Tài Là Người Yêu Cũ

Chương 2: 2: Kế Hoạch Bỏ Trốn





Thời hạn chỉ còn một ngày cuối cùng, Khưu Lục Giang dùng hết cách cũng không liên lạc được với những mối quan hệ cũ, dường như mọi người hay tin đều cố tình tránh né ông, chật vật lắm cũng chỉ vay thêm được năm vạn từ những người thương tình giúp đỡ.
_ Ba à...hay là chúng ta bỏ trốn đi.
_ Con không nghe bọn chúng nói sao? Bị bắt lại hậu quả sẽ như thế nào?
Khưu Tịnh Y nhìn ánh mắt đau buồn của Khưu Lục Giang cũng không dám nói tiếp, nhưng chỉ còn cách này, nếu không dù có đi theo chúng cũng không kiếm nổi hơn trăm vạn trong một tháng, hơn nữa không biết chừng sẽ bị bán để lấy nội tạng hay vào ổ mại dâm, hậu quả thật không dám nghĩ đến.
_ Con đã có kế hoạch...xin hãy tin con.
_ Lục Giang...nghe con bé một lần đi có được không? Chúng ta cũng không còn gì để mất, bọn người lật lọng như chúng đi theo sẽ đáng tin sao?
Diệp Lam van nài Khưu Lục Giang, thế là hết cách, ông đành gật đầu một cái, cả nhà chụm lại một bàn, ra sức tập trung lắng nghe Khưu Tịnh Y.
_ Thế này...thế này...
_ Cũng là một cách.


Nhưng ngộ nhỡ...
Khưu Tịnh Y nắm lấy tay Khưu Lục Giang, ánh mắt chắc nịch vừa khẳng định cũng vừa van lơn nhìn ông.

Cũng không còn cách nào khác, Khưu Tịnh Giang thở dài, đã vậy thì đánh liều một phen.
__________oOo__________
Đồng hồ điểm năm giờ sáng, Diệp Lam đeo mũ vành rộng, dùng thêm kính râm cùng túi vải trên tay bước ra ngoài.
_ A lô, Tịnh Y? Bác Lâm bán cá hôm nay nghỉ rồi, con tự mình đi mua giúp mẹ ở chợ B được không?
_ Ồ, em trai con biết đường đến đó, vậy thì đèo nó theo đi, hôm nay là bữa cuối, chúng ta sẽ ăn lẩu đoàn viên thật ngon.
Nói rồi Diệp Lam tắt máy bỏ vào túi, tiếp tục lựa thêm rau rồi chút gia vị cần thiết.

Quả nhiên là bọn chúng cho người theo dõi, chỉ là giả dạng thành những người đi đường bình thường mà thôi.
Nghe thấy những gì Diệp Lam nói qua điện thoại, hai tên canh gác nhìn nhau gật đầu, tay rút ra điện thoại liên lạc với người bên ngoài, dặn dò trông chừng kĩ khu chợ B cùng hai chị em Khưu gia.
__________oOo__________
Lúc này ở nhà, Khưu Tịnh Y dắt chiếc xe máy điện cũ kĩ cất trong kho ra nhẹ nhàng lau chùi thật kĩ.
Chiếc xe nhỏ nhắn thoáng chốc lại trông như mới, nhìn ngắm một lúc Khưu Tịnh Y khẽ mỉm cười, nét buồn ẩn hiện trên đôi mắt.

Chuyện cũ bỗng dưng lại hiện về, tựa như mới ngày hôm qua.
_ Hài, bỏ đi, hiện tại mới là quan trọng.
Khưu Tịnh Y lẩm nhẩm rồi với ra sau giục Khưu Tịnh An nhanh chóng chuẩn bị.


Bước xuống cầu thang, Khưu Tịnh An đeo một cặp quai chéo nhỏ, đầu đội nón lưỡi trai tươi tỉnh xuất phát.
Phía trên sân thượng còn có một lối thông ra ngoài, nhưng phải đi qua nhà của người hàng xóm phía sau, may mắn được người hàng xóm nọ thương tình giúp đỡ, hai chị em Tịnh Y và Tịnh An vác chiếc xe điện leo qua, an toàn thoát ra ngoài.
Thật may là hôm trước chúng vẫn chưa kịp nhìn rõ mặt của Khưu Tịnh Y và Khưu Tịnh An, nên cả hai bước ra từ cửa nhà của người hàng xóm, bình tĩnh khởi động xe cho đến lúc đi khuất cũng không ai mảy may phát hiện.
Suy cho cùng cũng chỉ là bọn đòi nợ nghiệp dư, trong mắt chúng hai đứa trẻ vừa rồi đơn giản là con của chủ nhà vô tội kia mà thôi.
__________oOo__________
Ngồi sau lưng Khưu Tịnh Y, Khưu Tịnh An thấy đã đến nơi.

Đợi thời điểm chín mùi, lén đút tay vào túi xách nhá máy cho Diệp Lam.
Điện thoại trong túi rung lên, Diệp Lam vờ tỏ vẻ hốt hoảng, tuỳ tiện vớ đại một người trong khu chợ la hét om sòm bảo bị mất ví.
_ Đứng lại, tên kia!! Mấy hôm trước va vào tôi xong liền bị mất ví, hôm nay lại gặp cậu ở đây!!
_ Nói năng nhăng cuội gì vậy bà thím này?!
Thanh niên nọ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, bỗng dưng bị một người phụ nữ trung niên va phải liền đổi danh biến thành kẻ trộm cắp.
Mà đám đông trong khu chợ nhỏ bắt đầu cũng nháo nhào lên, người chuyện dần dần bu đông lại, che mất tầm nhìn của hai kẻ bám đuôi.

_ Không được, cậu này, có giỏi thì lên cảnh sát nói chuyện.
_ Được, đi thì đi, bà thím nếu đổ oan là không xong với tôi đâu!!
Cảnh sát trật tự mau chóng tới khu chợ, phía sau lưng là Khưu Tịnh Y cùng Khưu Tịnh An vẻ mặt hốt hoảng chạy lại hỏi han.
_ Mẹ, mẹ không sao chứ?
_ Không sao...ngược lại là tên này mấy hôm trước đã lấy ví của mẹ, nay lại bắt gặp hắn.
_ Bọn con đi ngang qua thấy cảnh sát liền không yên tâm nên vào...để bọn con cùng đi với mẹ.
Hai kẻ bám đuôi khó khăn chen chúc, vừa vặn vào được thì đám đông đã rã dần, hỏi thăm xung quanh mới biết là Diệp Lam đã đến đồn cảnh sát rồi, hoàn toàn không hay biết đến sự xuất hiện của Khưu Tịnh Y và Khưu Tịnh An.
“Chết tiệt”
__________oOo__________