Tổng Tài Lạnh Lùng Phu Nhân Vô Tâm

Chương 121: Lâu lắm không gặp




Sau buổi gặp mặt nhanh đó, Khải Minh Kiệt cho người đi điều tra về Lưu Y Tuyết, một lần nữa. Giờ cô đã trở lại, hắn nhất định phải tìm thấy cô!

Ngồi trong phòng làm việc mà tâm trạng Khải Minh Kiệt không thể yên. Trong đầu toàn là hình bóng của cô, không dứt ra được.

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Khải Minh Kiệt thu lại bộ dạng mệt mỏi. "Vào đi."

Trợ lí Lâm cúi đầu chào, rồi bắt đầu báo cáo kết quả điều tra. "Boss, thực lực của thiếu phu nhân ngày càng mạnh, chúng ta muốn nhúng tay vào cũng không phải là dễ."

"Tuy nhiên lần về nước này, Vương thiếu gia và Triệu tiểu thư cũng cùng về."

Khải Minh Kiệt nắm bắt thông tin, lập tức cầm điện thoại lên. Đầu dây bên kia bắt máy nhưng không trả lời.

"Gặp nhau đi."

Tại bãi biển nơi là thường xuyên điểm hẹn của đôi bạn thân thiết. Vẫn giờ đó, nơi đó, một cuộc gặp mặt không cần hẹn chi tiết.

Khải Minh Kiệt tới nơi cũng là lúc thấy chiếc Mercedes màu trắng đã đỗ tại đó từ bao giờ. Vương Mặc Thoại lưng tựa vào xe, ngắm nhìn mặt biển lấp lánh bởi ánh náng nhẹ chiếu vào.

Khải Minh Kiệt tiến đến đứng cạnh. Không nói không rằng, cả hai im lặng trong vài phút.

Vương Mặc Thoại đưa mắt ra xa. "Cậu có việc gì?"

Khải Minh Kiệt quay đầu. "Cậu muốn biết gì?"

Vương Mặc Thoại nắm chặt bàn tay.

"Sự thật."

.....

Người ta nói sự thật tàn khốc.

Đúng vậy, chẳng có một sự thật nào là dễ dàng tiếp thu cả.

Vương Mặc Thoại nghiến răng, đưa chân đá cục đá dưới mặt cát văng ra xa. Anh luôn biết rằng có ẩn khuất, nhưng từ khi cô quyết định rời đi, chưa bao giờ anh thực sự quan tâm tới nó!

Câu hỏi một lần nữa lặp lại. "Cậu muốn làm gì?"

Khải Minh kiệt nhắm mắt lại. "Đưa cô ấy trở về."

"Cậu định làm thế nào?" Vương Mặc Thoại quay người. "Cậu nghĩ cô ấy sẽ ngoan ngoãn theo cậu à?"

"Không." Khải Minh Kiệt cho tay vào túi. "Tự cô ấy sẽ lựa chọn có nên quay về không."

"Tôi chỉ đưa ra sự lựa chọn cho cô ấy thôi."

Vương Mặc Thoại nhíu mày. Bố tạo lựa chọn cho mẹ, còn mẹ thì lại để con lựa chọn. Cái gia đình đúng thật là ngược đời!

Vương Mặc Thoại thở dài một hơi. "Tôi chỉ cho cậu biết địa chỉ của cô ấy, còn lại..."

"Tự cậu phải lo liệu."

Khải Minh Kiệt mở mắt. "Tôi hiểu rồi."

"Nếu cô ấy không chọn tôi, vậy tôi cũng không làm phiền tới cô ấy."

Tối hôm đó, Mộc Thanh Tuyết về tới nhà thì con trai đã nấu cơm, cùng Triệu Tuyết Nghi ngồi chờ cô tại nhà.

Cô hôn lên trán con trai, "Bảo bối của mẹ đúng là giỏi."

"Haha. Bảo bối của cậu giỏi lắm, chỉ biết mắng người ta thôi..." Triệu Tuyết Nghi lè lưỡi.

Mộc Minh Quân lườm nguýt. "Là tại cô, nhờ đổ nước sôi vào ấm trà cũng suýt làm bỏng tay. Cô có còn là phụ nữ không hả?"

"Nhóc con, nói cái gì..."

"Tiểu Nghi này, cậu và Mặc Thoại đúng là một cặp." Mộc Thanh Tuyết gật gù. "Cả hai có đổ nước sôi thôi cũng suýt bị bỏng."

"Hả? Có ý gì vậy chứ?"

"Không có gì hết. Đúng rồi, hôm nay hai người không ăn cơm ở đây hả?"

"Không, tụi này đi hẹn hò." Triệu Tuyết Nghi sáng mắt. "Lâu không quay lại, phải thăm thành phố, tiện thể bồi dưỡng tình cảm..."

"Nhảm nhí." Mộc Minh Quân gập máy tính lại. "Đúng là không có tiền đồ."

Triệu Tuyết Nghi vùng vẫy. "Tiểu Tuyết, cậu bỏ tôi ra, hôm nay tôi nhất định phải cho nhóc con đó biết thế nào lễ độ!"

Mộc Thanh Tuyết giữ lại thật chặt. "Thôi, nể mặt tôi, đừng manh động mà."

"Hừ. Bỏ đi, bổn cung không chấp tiểu nhân. Ta..."

"Bổn với chẳng cung. Hiền thục nết na chẳng thấy đâu, được cái đanh đá là giỏi."

"Nhóc đi đi! Cháu thật phiền phức!"

"Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa." Còn nghe thêm chắc cô đau đầu đến chết mất thôi. Mộc Thanh Tuyết đẩy Triệu Tuyết Nghi ra tới cửa. "Đi hẹn hò đi, bao giờ có cháu nhớ báo tôi."

Triệu Tuyết Nghi vẫy tay, "Đầu cậu chứa cái gì trong đó vậy?"

Thấy bóng người đi khuất, Mộc Thanh Tuyết mới mệt mỏi vào trong. "Bảo bối, con với cô Nghi sao hay gây sự với nhau thế?"

"Tại cô ấy, khó ưa chết đi được." Mộc Minh Quân khoanh tay trước ngực. "Chẳng hiểu sao chú Mặc Thoại yêu cô Nghi được, đúng là phí cả cuộc đời mà!"

"Đừng để đôi vợ chồng đấy nghe được, không là con bị cù chết đấy."

"Hừm, có giỏi thì động vào con xem."

Hai mẹ con đang nói chuyện rôm rả thì chuông cửa vang lên, Mộc Thanh Tuyết xoa đầu con trai. "Để mẹ mở cho."

Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô là người mà cô không muốn thấy nhất.

Người đàn ông trong bộ vest đen tuyền, cao lớn, với mùi hương nam tính mà chỉ riêng hắn có được.

Khải Minh Kiệt đang ở trước mặt cô.

Mộc Minh Quân thấy mẹ mãi không nói gì, liền chạy ra xem là ai đến. Vừa nhìn khuôn mặt người khách, cả người cậu như bị đông cứng lại.

Sao hắn lại ở đây?

Khải Minh Kiệt nhìn người phụ nữ ngày đêm mong nhớ đang đứng trước mặt mình, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc buồn vui lẫn lộn.

"Lâu lắm không gặp."

"Tiểu Tuyết."