TỔNG TÀI LẠNH LÙNG VÀ CUỘC HÔN NHÂN BẤT ĐẮC DĨ

Chương 21: Cho Một Cái Tát




"Shasha, chúng mình uống một ly nữa!"

"Ai u Đại thiếu phu nhân, làm sao cô uống nhiều rượu như vậy?"

Đang ở gian phòng đọc sách Bùi lạp Minh bị âm thanh ở cửa truyền vào cắt đứt, anh để sách xuống sau đó đi ra mở cửa, chỉ thấy dì Dung đang khiêng Hứa Mộ Nhan say rượu đi về phía phòng ngủ đi đến, người phụ nữ này lá gan thật đúng là lớn!

Bảy giờ rưỡi tối đã không trở về nhà ăn cơm liền ngay cả một tin nhắn cũng không có, lại còn dám mang bộ dáng này trở về!

"Dì Dung, tôi đến là được tới."

"Nha... A, được, Đại Thiếu Gia." Khuôn mặt Bùi Lạp Minh không biểu cảm ôm lấy Hứa Mộ Nhan, nhất thời mùi nước hoa cùng mùi rượu trên thân thể cô truyền đến chóp mũi hắn, không khỏi làm hai vai hắn run lên, đôi con ngươi thâm thúy thoáng hiện kên vẻ phức tạp, hắn lẳng lặng nhìn người phụ nữ ngủ say trong ngực mình, trái tim bỗng có một chỗ khác thường xẹt qua…

Đem Hứa Mộ Nhan đặt trên giường sau, Bùi lạp Minh mở ra tất cả cửa sổ trong phòng, hắn không thể chịu nổi mùi rượu này.

"Thiếu gia, cậu xem thiếu phu nhân say thành như vậy, không bằng tôi đi trước cho cô ấy hầm chén canh giải rượu cách thủy, cậu giúp cô ấy lau thân thể, cậu xem phía sau lưng cô ấy đều đã ướt, rất dễ bị cảm lạnh."

"Tôi... Giúp cô ấy lau?" ánh mắt Bùi lạp Minh co rụt lại, có chút cứng ngắc giật giật khóe miệng.

"Đúng vậy a Đại Thiếu Gia, dù sao hai người cũng là vợ chồng, tôi đi trước nấu canh giải rượu."

"Ân... Được." Vốn là Bùi lạp minh ngại vì hai người tuy là vợ chồng nhưng cũng chưa làm gì cả nghĩ từ chối, chỉ là nghĩ lại liền ra quyết định không từ chối nữa, dù sao cô cũng đã cứu mẹ của hắn một lần, cho nên lần này để trả nhân tình của cô, về sau hai người đều không thiếu nợ nhau!

Nghĩ vậy, Bùi lạp Minh bắt đầu đem lấy áo khoác nhỏ bên ngoài áo đầm của cô cởi ra, rồi sau đó đi phòng vệ sinh đánh bồn nước nóng, tỉ mỉ lau khuôn mặt, cổ của cô.

Hứa mộ nhan đang trong lúc say rượu chỉ cảm thấy có một vật thể khô ráo mà ấm áp đang trên mặt mình, nơi cổ đang qua lại hoạt động, trong cơ thể một cỗ không khỏi nóng ran chậm rãi truyền đến, tại sao cô trong lúc bất chợt cảm giác như vậy nóng?

Cô bỗng giật bung nút cài ở áo đầm, xương quai xanh trắng như tuyết hoàn toàn hiện ra ngoài, tay Bùi Lạp Minh bỗng cứng đờ, con mắt đen tối lại.

Người phụ nữ này, là đang khiêu chiến sự nhẫn nại của hắn sao?

Vẫn là cô muốn mượn uống rượu say cùng hắn gạo nấu thành cơm?

A... Quả thật là si tâm vọng tưởng!

Một giây kế tiếp Bùi lạp Minh lắc đầu, tiếp tục thay cô lau.

Chỉ thấy tầng mồ hôi mịn từ trên trán cô, cánh mũi, khóe môi, như măng mọc sau mưa loại không ngừng chảy ra.

Đầu ngón tay hắn trong lúc vô tình chạm vào da cô thời điểm, phát hiện thân thể cô rất nóng, mồ hôi cũng bốc lên không ngừng, chắc là do uống rượu nhiều đi..

Sau đó Bùi lạp Minh nhắm mắt lại cởi ra nửa người trên áo đầm của cô, sau đó lấy khăn lông ấm lau chùi mồ hôi trên lưng cô.

Đúng lúc này Hứa Mộ Nhan chợt mở mắt, bắt được đôi tay đang qua lại trêu chọc sau lưng chính mình, khuôn mặt trắng bỗng chốc đỏ ửng, trong suốt trong tròng mắt lóe lên nhất mạt ánh sáng say lòng người...

Hai người cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, thời gian giống như trong nháy mắt ngừng lại, hai người hô hấp càng phát ra rõ ràng.

Bàn tay của Hứa Mộ Nhan không thể nghi ngờ đã châm ngòi đốt lửa nóng trong cơ thể hắn

Hai mắt hắn nhìn thẳng cô, cái gì cũng không nói...

Một người trầm mặc là an tĩnh, hai người trầm mặc chính là áp lực...

Khi Hứa Mộ Nhan định mở miệng đánh vỡ không khí trầm mặc thời điểm, lại thấy Bùi lạp Minh khuôn mặt tuấn dật chợt nở một nụ cười xấu xa, cô cầm chặt tay thon dài của hắn không khỏi run lên...

"Anh... Tôi..."

Con ngươi hắn tĩnh mịch giờ phút này bất tri bất giác bị bên trong thân thể kêu gào mờ mịt dính vào một tầng thật mỏng sương mù, rồi sau đó vẻ mặt hắn mê ly đem đôi môi ấm áp dán lên này hồng thuận môi đỏ mọng...

Hứa Mộ Nhan đại não trong nháy mắt thật giống như bị sét đánh, đầu một mảnh trống không, hai mắt mở rất lớn, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt..