Tổng Tài Lão Bà Chờ Ta Một Chút

Chương 20




Gian phòng này thật thoáng đãng, trừ bỏ cây đàn dương cầm tam giác kia, không có thứ gì khác.

Mộ Lưu Yên dẫm lên sàn nhà gỗ, đi đến chỗ để đàn dương cầm, không tự chủ được vỗ về nhẹ nhàng thân đàn.

Màu đen trên mặt đàn cho thấy nó được lau chùi sạch sẽ, tựa hồ còn có thể thấy hình bóng chính mình trên đó.

Trong đầu Mộ Lưu Yên bỗng quanh quẩn lời nói của Lâm Sanh, nàng nói nàng có thể đàn dương cầm, chính mình đã từng có chút không tin. Hiện giờ nhìn thấy cái đàn dương cầm này, Mộ Lưu Yên như thoáng thấy hình bóng Lâm Sanh ngồi ở bên đàn, hai tay linh hoạt giống như con bướm đang bay lượn, ở trên phím đàn vũ động.

Ngón tay thon dài vuốt ve mặt kính, lưu lại nhiều dấu vân tay.

Lâm Sanh, nàng có hay không cũng từng giống như nàng vuốt đàn như vậy, lâm vào suy tưởng?!

“Ngươi đang làm gì đó!”.

Lâm Sanh đứng ở cửa, nhìn Mộ Lưu Yên bóng dáng phản quang, nhịn không được mở miệng quát.

Nàng cư nhiên quên đem cửa phòng khóa lại, chết tiệt!

Mộ Lưu Yên bị thanh âm của Lâm Sanh làm hoảng sợ, xoay người, nhìn mặt Lâm Sanh cứng ngắc, có chút không rõ cho nên nói, “Lâm Sanh, ngươi làm sao vậy? Ngươi, mất hứng?!”. Tay nhanh chóng thu hồi, vẻ mặt không yên nhìn Lâm Sanh, nàng tuy rằng không biết Lâm Sanh vì cái gì đột nhiên như vậy, nhưng không cần nghĩ cũng biết hẳn là có liên quan đến chuyện nàng tự ý đụng vào đàn dương cầm này.

Chẳng lẽ nói, đàn dương cầm kia có ẩn dấu chuyện xưa gì đó của Lâm Sanh?!

Mộ yêu nghiệt đột nhiên có cảm giác vô cùng bất an lo lắng.

Lâm Sanh biết chuyện này không thể trách Mộ Lưu Yên, chỉ có thể trách bản thân không có khóa cửa kỹ, nhưng là, nhìn thấy thời điểm Mộ Lưu Yên đụng vào đàn dương cầm, trong nháy mắt Lâm Sanh tựa hồ hiểu cái gì gọi là trùng hợp, cái gì gọi là vận mệnh.

Đàn dương cầm này, Lâm Sanh đã muốn thật lâu không đánh. Nhưng những lúc rãnh rỗi, nàng sẽ lau chùi bụi bậm thật kỹ, sau đó lẳng lặng ngồi ở trên sàn gỗ, nghĩ nhiều về sự tình trước kia.

Bà nội thích nghe nàng đánh đàn dương cầm nhất, mỗi lần đều ngồi trên ghế cười, tay cầm một cuốn tạp chí, bên cạnh pha một bình trà nóng, im lặng lắng nghe.

Mẹ nàng hàng năm ở Áo, một năm cũng cố gắng trở về một lần, nhưng cũng có đôi khi thậm chí hai năm cũng không trở lại thăm bà nội, thăm mình. Ngoài việc nghe tiếng qua điện thoại, ngay cả bọn họ hình dáng ra sao, nàng đều không nhớ.

Cùng với nàng chỉ có mỗi một mình bà nội.

Mà thế giới của nàng, cũng chỉ có một mình bà nội.

Nhớ đến bà nội hiền lành hòa ái, lớp phòng bị của Lâm Sanh cũng dần dần tan đi, chính là cười cùng lắc đầu. “Không có, chỉ là nhớ đến một sự tình”. Nàng trách không được Mộ Lưu Yên, bởi vì cửa nhà là chính mình mở ra.

Đi đến bên cạnh Mộ Lưu Yên, nhìn nàng biểu tình bất an không yên, Lâm Sanh thật áy náy, thật sự là bản thân đã phản ứng quá khích. “Có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm đi”. Nhìn thoáng qua đàn dương cầm màu đen, đột nhiên thốt lên “Ngươi, muốn nghe sao?”. Nói ra những lời này xong, Lâm Sanh sửng sốt, nàng không hiểu vì sao mình xúc động nói ra những lời này. Vừa rồi trong nháy mắt, nhìn thấy trong đáy mắt Mộ Lưu Yên là mất mác cùng khát vọng, vì thế, đại não không kịp phản ứng đã há miệng nói ra.

Mộ Lưu Yên đang nghe Lâm Sanh nói đi ăn cơm, không thể ngăn chặn cảm giác mất mác.

Tuy rằng nói hai người là đang kết giao, nhưng tựa hồ giữa hai người còn có khoảng cách vô hình ngăn cách, Lâm Sanh không biết là cố ý hay vô tình, vẫn còn cự tuyệt mình tới gần nàng. Điều này làm cho người hiếu thắng như Mộ tổng tài rất buồn, trong lòng có chút đau khổ.

Bởi vì, với Lâm Sanh, Mộ Lưu Yên là thật lòng thật dạ thích.

Nếu cự tuyệt tiếp cận, như vậy kết giao cũng chẳng qua là lời nói suông.

Nếu Lâm Sanh có thể đánh đàn dương cầm, làm người yêu như vậy muốn nghe nàng đánh một khúc nhạc, có gì đáng trách chứ?! Chính là thái độ Lâm Sanh làm cho hô hấp Mộ Lưu Yên cũng bị kiềm hãm. Không phải cự tuyệt mà là động, không nên động gì đó chính là tức giận.

Chưa hết thương tâm cùng xấu hổ, chợt nghe Lâm Sanh thình lình nói ‘ngươi, muốn nghe sao?’, đối với Mộ Lưu Yên mà nói đây chính là tiếng trời.

“Có thể chứ?”. Mộ Lưu Yên có chút lo lẳng hỏi. “Hay là không cần miễn cưỡng. Chúng ta đi ăn cơm đi!”. Nhìn Lâm sanh sắc mặt tâm tình bất định, Mộ Lưu Yên hít một hơi, tuy rằng nàng muốn nghe, muốn biết cuộc sống Lâm Sanh, nhưng mà, đối với Lâm Sanh mà nói đây là riêng tư, cho dù nàng không nói cũng được, tựa như bản thân mình đồng dạng không muốn nói về chuyện tình Tần Mạt.

Có lẽ, nàng cũng không có muốn Lâm Sanh biết chính nàng cũng không chịu nỗi chuyện cũ.

Lâm Sanh không phải kẻ ngốc, nàng tự nhiên nghe ra ngữ khí gượng ép cùng thất vọng, ôm lấy cánh tay của Mộ yêu nghiệt, “Ta nghĩ đánh cho ngươi nghe”. Bà nội qua đời xong, tiếng đàn dương cầm của nàng liền không có người nghe, có lẽ, nàng cũng nên thử tìm cho một mình thính giả mới.

Cũng không quan tâm Mộ Lưu Yên có đáp ứng hay không, liền đem nàng đặt bên cây đàn, chính mình lại ngồi bên cạnh, nhấc lên nắp đàn, đầu ngón tay chạm đến phím đàn đen trắng, tựa hồ nhớ tới lúc nhỏ tập đàn.

Thoáng một cái đã nhiều năm, cô gái trác tuyệt thiên phú đã đem nàng cùng đàn dương cầm chôn sâu trong nội tâm, không nghĩ nhắc cũng không muốn nhắc tới.

Thanh âm đầu tiên vang lên, Lâm Sanh mới dần dần phát ra tươi cười, một khắc kia, nàng trong lòng tâm tư rối bời.

Thời gian nàng sinh ra cũng không sai biệt lắm với tuổi nàng lúc này, nên có tiểu hài tử. Tuy rằng cha mẹ nàng không muốn, nhưng vẫn là ý trời trêu người. Cũng vì có Lâm Sanh, cha mẹ lúc đó đang ở định cao sự nghiệp nên không có kỵ, tuổi thơ ấu của nàng chỉ có ông nội cùng bà nội.

Ông nội qua đời, bà nội không muốn ở lại Áo, lưu lạc nhiều năm, người đã già mới có thể càng tưởng niệm quê cha đất tổ.

Đi theo bà nội về nước, do một tay nàng nuôi dưỡng lớn lên, dần dần thế giới của nàng chỉ có bà nội không có cha mẹ.

Sự nghiệp của cha mẹ làm cho Lâm Sanh thêm thống hận.

Âm nhạc, là âm nhạc đã chia rẽ gia đình của nàng, cũng chính âm nhạc đã phá hủy gia đình nàng, nhưng là, nàng cũng yeu âm nhạc sâu sắc, yêu đàn dương cầm, yêu mẹ của nàng.

Chính bởi vì quá yêu, nên mới càng thêm hận nhiều.

Bà nội rất nhớ con gái là người vợ, tuy rằng miệng không nói ra, nhưng Lâm sanh biết, chính nàng cũng bất lực.

Hàng năm cha mẹ ở bên ngoài diễn xuất, các ngươi có từng nghĩ tới bà nội cũng là một nữ nhân trẻ tuổi?!

Tại một đêm chạng vạng trời mưa, bà nội nằm ở trên ghế nghe đĩa CD âm nhạc, vĩnh cữu ly khai nhân thế, mà chờ thời điểm Lâm Sanh phát hiện ra, thân thể của bà đã sớm lạnh tự bao giờ.

Lễ tang cùng chôn cất đều do công ty mai táng chịu trách nhiệm, ba ngày sau khi bà nội mất, mẹ nàng mới khoan thai đến trì tang.

Ngẫm lại có bao nhiêu buồn cười, Bà nội, ngươi lại có nhiều đau lòng?!

Lâm Sanh từ một khắc kia bắt đầu, hận mẹ mình thật sâu.

Đôi mắt kia chỉ có âm nhạc cùng sự nghiệp, không có nhà lẫn cha, mẹ.

Không muốn cùng cha mẹ ở chung, không nghĩ trở lại quốc gia của bọn họ, một mình Lâm Sanh ở lại trong nước, tình nguyện một mình cả đời, cũng không cùng với cha mẹ không tình cảm ở chung.

Thời điểm bọn họ quay về Áo, Lâm Sanh đứng trong một phòng nhỏ ở nông thôn, lẳng lặng nhìn khoảng không ngoài cửa sổ, tựa hồ nghe thấy tiếng phi cơ cất cánh.

Bọn họ đi rồi, để lại chi phiếu một đống con số cùng con gái của bọn họ.

Lâm Sanh không muốn mướn người hầu, nàng không muốn người xa lạ tới quấy rầy sự thanh tỉnh của nàng.

Bà nội, là vui hoan im lặng.

Chính là, đối với cô gái 16 tuổi mà nói, cuộc sống một mình, không có bạn bè, thân nhân, cả ngày đối mặt với căn phòng lạnh như băng, không có sinh khí, trong không khí truyền đến chỉ có tiếng Tivi. Ở nơi nông thôn hẻo lánh, trong bóng tối, tựa hồ vẫn có người nhìn chằm chằm nàng.

Áp lực càng nhiều, làm cho Lâm Sanh bắt đầu phóng túng.

Cha mẹ lưu lại tiền, nàng mua xe thể thao, không màng sống chết. Chỉ hy vọng trong tốc độ kia nàng được thoát khỏi thực tại chỉ có bóng tối và cô đơn sợ hãi.

Có đôi khi Lâm Sanh thậm chí nghĩ đến, liền chết đi như vậy, đến khi bọn họ biết được tin tức này, rốt cuộc biểu tình như thế nào?

Bị ác ma tốc độ sinh tử thu hút, nàng dân dần quên đi kiềm chế, quên nỗi đau mất đi bà nội.

Ở A thị quốc lộ, nàng rốt cuộc tạo nên truyền kỳ cho mình

‘Bóng đêm’

Cái tên truyền kỳ làm cho người ta sợ hãi.

Dựa vào đua xe, nàng thậm chí thắng không ít tiền.

Thẳng đến một ngày, nàng ở trên đường cái thấy được một đôi lon tô.

Khi nàng còn nhỏ từng nói, lớn lên hắn phải kiếm thật nhiều tiền, mua cho bà nội một căn phòng lớn, mua xe ô tô.

Bà nội nói, ta chỉ hy vọng ngươi có thể bình an sống, khoái hoạt nhưng còn sống, như vậy ta liền thỏa mãn.

Vốn một chuyện bình thường lại làm cho Lâm Sanh đột nhiên tỉnh ngộ.

Bình an? Khoái hoạt?

Ở giây phút đó, Lâm Sanh dường như thấy được bà nội đã mất nhìn nàng cười hiền lành nói: “Tiểu Sanh, ngươi phải sống thật tốt”.

Ở năm nàng 20 tuổi kia, rốt cuộc nàng nghe được lời của bà nội đã mất từng nói.

Vì thế, A thị không còn ‘Bóng đêm’, chỉ để lại một loại truyền kỳ về ‘bóng đêm’.

Cuộc sống người bình thường, đi làm – tan tầm, mà Lâm Sanh cũng bắt đầu đem quá khứ mai táng thật sâu đứng lên làm lại cuộc đời.

Ở nội thành mua phòng, bắt đầu đi làm kiếm sống.

Làm mấy việc vặt, năm 21 tuổi đó, Lâm Sanh bị Mộ thị tập đoàn mướn, trở thành một nhân viên trong đó, trở thành một thành phần tri thức nho nhỏ, mỗi ngày hướng về máy tính, bình an con sống.

Ngẫu nhiên nhìn lại cuộc sống trước đây, phủi phủi ký ức, giống như một lão nhân ở tuổi xế chiều nhìn lại cuộc sống trước đây của mình.

Lâm vào trạng thái nhớ lại Lâm Sanh đánh cũng không biết khúc nhạc gì, chỉ có cảnh trong lòng nàng, là nàng nửa đời trước đây.

Ưu thương cùng tuyệt vọng trong tiếng đàn, làm cho Mộ Lưu Yên là loại người không hiểu âm nhạc cũng lâm vào lo lắng.

Nàng không hiểu hết những bi thương của Lâm Sanh, nhưng ở một khắc kia, Mộ Lưu Yên thầm nghĩ chỉ có mình mới có thể vuốt lên mi của nàng.

Từ chết đến bình thản, giống như theo cao triều về đến bình thường, không có thay đổi rất nhanh, lại càng làm cho đau lòng.

Bởi vì hiểu được thống khổ, mới càng quý trọng bình thản.

Lâm Sanh, ngươi đến tột cùng là người như thế nào?

Ngươi, lại có nhiều nỗi đau sao?

Nghe tiếng đàn của Lâm Sanh Mộ Lưu Yên tựa hồ nhìn thấy bản thân mình trước kia, ngốc chính là ngốc, nữ tử si ngốc.

Bởi vì một cái hôn môi cùng Tần Mạt mà ngượng ngùng, bởi vì Tần Mạt nói một câu mà vui vẻ, bởi vì yêu thương Tần Mạt mà lâm vào vạn kiếp bất phục.

Tình yêu bắt đầu thật lãng mạn, mà nó khi chấm dứt, chỉ cần câu nói rất đơn giản đủ đau đớn.

Bởi vì ngọt ngào quá, mới càng đau.

Bởi vì có yêu, mới có thể càng thương.

Bởi vì quý trọng, mới càng sự ngu dại.

Bởi vì hận, mới càng phóng túng chính mình.

Lâm sanh, nguyên lai, chúng ta là một loại người.

Tiếng đàn ngừng vang lên, Lâm Sanh mới phát hiện bất tri bất giác bên trên phím đàn đã bị nước mắt dính ướt.

Vuốt hai má, nơi đó sớm đã ướt đẫm.

Quay đầu lại, ở trong hai mắt đẫm lệ trông thấy Mộ Lưu Yên đang mỉm cười.

Vừa cười nước mắt lại chảy xuống, nụ cười kia tựa hồ mang theo giải thoát, nước mắt kia tựa hồ là tạm biệt quá khứ.

Hai người nhìn nhau, cùng cười lên một tiếng.

Từ giờ khắc này, hai người mới chính thức kéo gần khoảng cách.

“Mộ yêu tinh”

“Đầu gỗ”.

Hai người đồng thời lên tiếng, sau đó đồng thời sửng sốt.

Một tầng không hiểu nhau kia, tựa hồ đã theo nước mắt biến mất vô tung.

Nàng không hề gọi ‘đại mộ’, nàng không hề gọi tên ‘Lâm Sanh’.

Nàng nói, Mộ yêu tinh.

Nàng nói, đầu gỗ.

Đôi mắt màu xanh lam nhìn thấy nụ cười của nữ nhân kia thật quyến rũ, nước mắt vẫn chưa lau hết toàn bộ, lại làm cho người ta cảm thấy có loại giống như sau cơn mưa trời lại sáng.

Lâm Sanh dường như nghe thấy tiếng tim đập trong ngực dồn dập, trong nháy mắt nàng hiểu ra được cái gì gọi là hít thở không thông.

Thoáng đặt tay mình lên mu bàn tay Mộ Lưu Yên, sau đó chậm rãi tới gần.

Giờ khắc này Lâm Sanh giống như nghe thấy hơi thở mùa xuân, vạn vật sống lại, xuân ấm đại địa, ngay cả lòng người cũng ấm theo.

Trên môi Mộ Lưu Yên như là có hương vị mật đào, tách ra hàm răng của nàng, lưỡi của nàng dẫn đường, Lâm Sanh đã yêu loại cảm giác dây dưa này, khó khăn phân ly.

Tay đang nắm lấy tay của Mộ Lưu Yên, tay nàng cùng môi của nàng mềm mại giống nhau.

Ánh mặt trời của khoảng khắc hoàng hôn, mà lúc này Lâm Sanh đã chìm sâu vào nụ hôn với nữ nhân trước mặt.

Có lẽ, nàng đã thật sự yêu nàng ta.

Ngày hôm nay, vào thời khắc này.

Hai kẻ từng bị tổn thương, gắt gao chính thức hợp lại với nhau.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hãn, này chương ta viết như thế nào đích như vậy nói chuyện a ~~ bất quá ta hảo yêu nha.