Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 147: 20 cái bao, có dùng hết không ?




“Không nặng!” Cô lập tức lắc đầu, đưa đầu anh áp vào vai cô. “Cứ ngủ thế này đi, rất thoải mái…”

Như thế này, chí ít cô có thể dựa chặt hơn vào anh …

Thực sự quá mệt rồi, hơn nữa có cô ở bên cạnh, anh cảm thấy vô cùng an toàn, mãn nguyện, có thể tạm thời không nghĩ tới những công việc bộn bề kia, lại càng không cần phải lo lắng về những ân oán của đời trước nữa.

Có một ảo giác như thể cả thế giới chỉ còn lại mỗi hai người họ vậy.

Bên tai nhanh chóng truyền tới tiếng hô hấp nhẹ nhàng đều đều. Liếc mắt nhìn, hàng lông mi dài của anh chúc xuống, che lấp đi những u ám trong đôi mắt anh.

Nhìn vậy, Cố Thiên Tầm cảm thấy chua xót trong lòng.

Cô giơ tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt khẽ lăn xuống gò má.

Tương lai của tương lai…

Liệu anh có giống như bây giờ dựa vào vai một người phụ nữ nào khác không? Người phụ nữ đó liệu có chăm sóc tốt cho anh, không khiến anh phải vất vả như thế này không?

...................

Ngồi trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, lúc đến nơi, ở thành phố xa lạ này đã là buổi chiều.

Làm thủ tục xong, kéo hành lý đi ra, một cơn gió lạnh ập tới, Cố Thiên Tầm kinh hô một tiếng: “Trời ơi! Bên ngoài tuyết đang rơi!”

“Lạnh quá!” Cô run rẩy, lấy chiếc áo khoác ban nãy rút từ trong va li của anh ra khoác lên trên người anh.

Chiều cao của hai người cách biệt khá nhiều, cô phải kiễng mũi chân lên mới có thể khoác áo lên người anh được.

“Mau mặc vào, đừng để bị cảm!” Cô bận rộn làm nhưng vẫn không quên dặn dò anh.

Rõ ràng bản thân mình cũng sợ lạnh, lạnh tới mức đôi môi trắng bợt hết cả ra mà cô vẫn lo lắng cho anh trước.

Mộ Dạ Bạch cười cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự quan tâm của cô, đột nhiên anh cảm thấy thành phố này không còn lạnh như vậy nữa.

“Ngốc ạ, mặc ấm cho mình trước đi, đừng để bị lạnh.” Anh nói một tiếng rồi giơ tay đón lấy áo, tự mặc lên người.

Lúc này, cô cũng đã khoác chiếc áo lông vũ lên cơ thể mỏng manh của mình xong, rõ ràng là rất lạnh, cô không ngừng nhảy nhảy lên để làm ấm cơ thể.

Chiếc áo lông vũ màu vàng nhạt phùng phình mặc lên người cô khiến cô trông tròn trịa hơn rất nhiều, khuôn mặt bị lạnh đỏ ửng cả lên, trong mắt anh, lại trở nên đáng yêu khó tả.

Cánh tay dài của Mộ Dạ Bạch chụp tới, cuốn cô vào trong áo khoác của anh. Anh cọ cọ vào đầu cô, cười nói: “Giống chú vịt vàng nhỏ.”

Cô khẽ cười, tiếng cười giòn tan mà vui vẻ: “Em béo đến vậy sao?”

“Uhm, không béo. Em có thể béo thêm chút nữa.”

“Thế lại thành vịt vàng lớn à? Béo như vậy sau này đâu ai cần.” Cô cười cảm thán, giá trị của cô còn không bằng một con vịt vàng lớn.

Mộ Dạ Bạch không trả lời, chỉ trầm mắt nhìn cô một cái, ánh mắt mờ ám.

Cô bị ánh mắt đó làm cho rối trí, trong lòng tràn dâng một nỗi niềm chua xót. Cô không nói gì, chỉ nắm chặt tay anh: “Chúng ta đi nhanh một chút, vào trong phòng sẽ không lạnh như vậy nữa.”

Cô cố ý chuyển chủ đề, cô không nên nhắc đến sau này…

Mộ Dạ Bạch lật tay nắm chặt lấy tay cô, kéo cô trở lại.

Cả người cô lao vào lồng ngực anh. Lồng ngực anh rắn chắc, giống như sắt vậy, đập vào khiến chóp mũi cô hơi đau.

Sau đó, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Béo thêm chút nữa cũng không sao, gần đây em gầy nhiều lắm, không có chuyện anh không cần em đâu.”

Không có chuyện anh không cần cô…

Đây có được coi là lời hứa hẹn không?

Hốc mắt Cố Thiên Tầm nóng lên.

Cô đột nhiên nhớ lại những lời anh nói với cô vào cái đêm mà mẹ cô trở về.

Cho dù giữa chúng ta có phải là bọt biển hay không, có vỡ vụn hay không, Cố Thiên Tầm, chỉ cần anh còn sống, anh sẽ giữ chặt em!”

Kiên định như vậy, gắng sức như vậy.

Cô của lúc ấy, trái tim thổn thức nóng bỏng. Nhưng mà, giờ phút này, nhớ lại chuyện đó cô lại cảm thấy chua xót và quặn đau vô cùng.

Liệu có phải lúc ấy anh sớm đã đoán trước được sẽ có ngày hôm nay không?

Giữa hai người họ…quả nhiên là bọt biển…

Rất nhanh, sẽ vỡ tan…

Cô lại càng dựa chặt hơn nữa vào lòng anh. Chuyển đề tài như thể không hề có những tâm tư nặng nề đó, cô ra vẻ vui mừng nói: “Mau đi thôi, ở đây lạnh quá, không hợp để nói chuyện yêu đương đâu!”

.....................

Đây là một trang viên vô cùng xinh đẹp ‘Trang viên Lãng Mỗ’. Cả trang viên trồng đầy các loại cây, bị lớp tuyết dày bao phủ.

Xe của họ đi vào trong trang viên, xuyên qua một chiếc cổng vòm dài được kết từ các loài thực vật tự nhiên, một tòa lâu đài nhỏ lọt vào tầm mắt.

Kiến trúc hình tròn đỉnh nhọn, màu sắc lạ mắt, là một thiết kế hết sức khác lạ.

Trong cái ngành nghề này, một người không tính là người mới như cô cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy một kiến trúc độc đáo như vậy.

Cố Thiên Tầm dạo quanh mấy vòng, cô đã hoàn toàn ngây dại.

Toàn bộ những lo lắng chất chứa lúc ở sân bay, giờ đây nhờ cảnh đẹp trước mắt mà đã tiêu tán đi rất nhiều.

Mộ Dạ Bạch lấy chìa khóa mở cửa tòa nhà ra, quay đầu lại thì thấy cô vẫn đang ngây người ở ngoài đó. “Không phải lạnh sao? Sao vẫn đứng đó? Mau vào đây.”

“Đang thưởng ngoạn tòa nhà xinh đẹp.” Cố Thiên Tầm định thần lại, tươi cười chạy tới, giũ giũ tuyết trên người xuống rồi mới đi vào trong, bướng bỉnh nhìn anh. “Mộ vương tử!”

Mộ Dạ Bạch bật cười. “Rất nhiều năm trước khi trang viên này vẫn là của người khác, ông bà nội đã định tình ở đây. Năm anh 16 tuổi, ông đã tặng nó cho anh làm quà sinh nhật.”

Anh kéo va li vào trong, đi lòng vòng trong căn nhà rộng lớn một lát rồi mới mở máy sưởi của cả căn nhà lên.

Quay đầu lại, nhìn cô, anh vừa cởi áo khoác trên người vừa hàm ý hỏi cô: “Có biết lúc ông nói tặng quà cho anh đã nói gì không?”

“Uhm?” Cố Thiên Tầm nghe nhưng hai mắt vẫn chăm chú khám phá căn nhà.

Cả tòa nhà, mặc dù không gian rất rộng nhưng lại được trang hoàng vô cùng ấm áp, đâu đâu cũng thấy hoa tươi, hiển nhiên là, ở đây thường xuyên có người đến quét dọn.

“Ông nội nói, sau này nhất định phải đưa người phụ nữ quan trọng nhất đến đây hưởng tuần trăng mật.”

Trái tim Cố Thiên Tầm khẽ rung lên, nhịp đập vô cùng mạnh.

Hưởng tuần trăng mật?

Vậy thì......

Sau này, người phụ nữ mà anh sẽ đưa tới đây để hưởng tuần trăng mật, sẽ là ai? Hoắc Thanh Uyển sao?

Trái tim, chợt đau. Cô không dám nghĩ thêm nữa. Cô cười nói: “Chúng ta thu dọn hành lý trước đi! Còn nữa, em ở phòng nào?”

Mộ Dạ Bạch cũng không nói thêm về về chủ đề ban nãy nữa. Những lời lẽ bay bổng, lãng mạn dễ nghe anh cũng không biết nói.

“Ở phòng của anh.”

Mộ Dạ Bạch kéo hành lý đi lên lầu, Cố Thiên Tầm cười đi theo phía sau anh.

..........

Mộ Dạ Bạch vào nhà tắm tắm rửa, Cố Thiên Tầm phụ trách sắp xếp hành lý.

Cô lấy quần áo của hai người ra, đặt chồng lên nhau.

Trong tủ đồ, đồ đạc của hai người xếp lẫn vào nhau.

Đồ của anh, màu sắc khá là đơn nhất, đa phần là đen trắng, còn đồ của cô thì sắc màu đa dạng.

Những màu sắc khác biệt để lẫn vào nhau, thoạt nhìn lại trở nên hài hòa như vậy.

Cô bỗng chốc thất thần.

Cảm giác này thực sự có chút kỳ diệu không nói nên lời, cứ như hai người họ sẽ cứ sống như thế này mãi vậy.

Ngoảnh đầu lại, không ngờ anh đã nằm lên giường ngủ mất rồi. Anh thực sự đã rất mệt, cả đêm không ngủ, lại ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ, không mệt mới lạ.

Dáng ngủ của anh trông tao nhã như một Vương tử vậy, sắc mặt bình thản, hai tay đan nhau đặt trên bụng.

Cố Thiên Tầm đi tới, tựa vào đầu giường, nhìn anh say đắm. Sợ anh lạnh, cô đắp chăn cho anh.

Nhìn ngũ quan khí chất thâm trầm đó, ngón tay cô bất giác lướt nhẹ trên khuôn mặt anh. Lông mi anh khẽ động, Cố Thiên Tầm hơi giật mình, vội thu tay lại.

Cánh tay dài của anh tìm tòi, kéo cả người cô cuốn vào lòng mình. Anh xoay người, đè lên người cô.

Bàn tay to lớn luồn vào trong áo cô.

Ách…

Cố Thiên Tầm có cảm giác như mình đang làm gì bậy bạ vậy.

Cô nghĩ nhất định anh sẽ đi xa hơn, nhưng mà, nằm ngoài dự liệu, một lát sau, hô hấp của anh lại đều đều trở lại.

Nhưng mà, bàn tay to lớn kia vẫn còn chiếm cứ trên ngực cô, không chịu buông ra.

Cô bật cười.

Ham muốn chiếm hữu của đàn ông đúng là lúc nào cũng tồn tại!

....................

Hòa cùng hơi thở và hương thơm nhẹ nhàng sau khi tắm của anh, Cố Thiên Tầm cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này, không biết kéo dài bao lâu. Đến khi cô tỉnh lại, mở mắt ra, cả căn phòng tối đen như mực.

Trong mơ hồ, cô thậm chí còn không biết mình đang ở nơi nào.

Xoay người, vẫn còn chút hơi thở thuộc về anh còn sót lại, lúc này cô mới sực tỉnh rằng họ đang ở trong trang viên ở nước ngoài.

Nhưng mà…

Anh đâu?

Duỗi tay ra quờ quạng, vị trí bên cạnh cô trống không.

Cơn buồn ngủ liền biến mất. Cô gần như lập tức rời khỏi giường, chân trần đi ra ngoài. “Dạ Bạch?”

Cả tòa nhà đều tối om.

Chỉ có lò sưởi dưới lầu phát ra chút ánh sáng mờ ảo. Nơi này quá lạ lẫm đối với cô, cô muốn bật đèn cũng không biết công tắc ở đâu.

“Dạ Bạch!” Cô lại vội vàng gọi một tiếng, nhưng mà, cả căn phòng này đáp lại lời cô chỉ là sự im ắng.

Sự im ắng khiến người ta rối loạn.

Một nơi vừa rộng lớn vừa xa lạ như vậy, không có sự tồn tại của anh, cảm giác như thể cả thế giới chỉ còn lại một mình cô vậy...

Đây có giống những ngày tháng sau này của cô…những ngày tháng không có anh không…

Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cô đi chân trần, mò mẫm theo cầu thang đi xuống.

“Dạ Bạch, rốt cuộc anh ở đâu?”

Cô lại hỏi lại lần nữa. Căn nhà trống trải như vậy, cô không muốn một mình ở trong này nữa.

Cô kéo cửa, định đi ra ngoài.

Gió lạnh gào rít ập tới khiến cô lập tức tỉnh táo lại.

Cố Thiên Tầm…không thể quá chìm đắm như vậy nữa!

Sau này…

Anh có cuộc sống của anh, cô có cuộc sống của cô. Tương lai, mỗi ngày cô mở mắt ra, trong cuộc sống của cô sẽ không còn có anh nữa…

Cho nên…

Kể từ bây giờ, phải học cách thích ứng thôi!

Tay cô nắm chặt cửa, cô có chút nản lòng định đóng cửa lại.

“Sao lại ngây người đứng ở cửa như thế?” Một giọng nói trầm ổn từ ngoài cửa truyền tới.

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy anh xách một túi đồ đi tới.

Không có ánh sáng, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ lớp tuyết trắng bên ngoài phản chiếu đến, thế cho nên Cố Thiên Cầm không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này.

Nhưng nỗi ưu tư của cô lại bị sự xuất hiện của anh làm trỗi dậy muôn ngàn lớp sóng.

Đợi đến khi anh bước đến gần, cô liền kích động lao vào trong lòng anh.

Dù đã nói rõ rằng phải thích ứng, không được chìm đắm như vậy, nhưng mà, giây phút nhìn thấy anh, những lời tự động viên mình của cô đều hoàn toàn biến mất.

Làm sao bây giờ?

Cô căn bản không thể làm khống chế được trái tim yêu anh của mình…

“Cả người anh ướt cả rồi, đừng có dựa chặt như vậy, lạnh đó!” Mộ Dạ Bạch muốn kéo cô cách ra một chút nhưng cô lắc đầu không chịu.

Cảm nhận được sự quyến luyến quá mức của cô, Mộ Dạ Bạch lo lắng nhìn cô. “Làm sao vậy?”

Cô rầu rĩ trách móc: “Ra ngoài cũng không nói với em một tiếng, căn nhà rộng như vậy bỏ em lại một mình, thật là chẳng đàn ông chút nào.”

Thì ra là thế!

Anh thở phào một hơi. “Em sợ sao?”

“…Cũng không phải.”

Chỉ là, những thời điểm đặc thù như vậy, chỉ một động tác nhỏ nào đó cũng có thể dễ dàng khuấy động cảm xúc tiêu cực trong lòng cô.

“Anh thấy em ngủ ngon như vậy nên không đánh thức em. Anh ra chỗ cửa hàng gần đây mua chút đồ.” Mộ Dạ Bạch giải thích. Anh cúi đầu, phát hiện gì đó, đôi lông mày anh chau lại. “Trời lạnh như vậy, em không đi dép mà đã chạy ra đây sao?”

Ngữ khí anh có chút nặng, vẻ mặt muốn tức giận.

Cố Thiên Tầm từ trong lòng anh tuột ra, cúi đầu, lúc này cô mới phát hiện mình đã hấp tấp như vậy.

Cô lè lưỡi, xoay người. “Em đi dép ngay đây.”

Mộ Dạ Bạch cởi áo khoác trên người ra, vứt sang môt bên, từng bước đuổi theo bước chân cô. Cô kêu lên một tiếng, hai tay anh đã giữ lấy cô, cứ thế bế thốc cô lên.

“Đã lớn như vậy rồi, sao mà cứ như đứa trẻ thế?”

Bất đắc dĩ.

Thở dài.

Chiều chuộng.

Cố Thiên Tầm chóp mũi hơi cay, cô quay người, vùi mặt thật sâu vào trong lồng ngực anh.

Cũng may, toàn bộ không gian xung quanh đều tối, tất cả những ưu tư sầu muộn của cô mới có thể che giấu dễ dàng.

Sau này, liệu có còn người đàn ông nào hết lòng che chở cô như anh thế này không?

E rằng, cho dù có thì cũng không thể làm lay động trái tim cô như anh được.

.....................

Lúc Mộ Dạ Bạch bật đèn trong phòng lên, những ưu tư của cô đã biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi rói.

Đi dép vào, cô theo sau lưng anh xuống phía dưới lầu, nhảy nhót hỏi anh. “Anh mua được gì vậy?”

“Bữa tối hôm nay.” Anh vừa trả lời, vừa thuận tay bật toàn bộ đèn trong tòa nhà lên.

Lập tức, cả một không gian rộng lớn được chiếu sáng như ban ngày.

“Ahh! Anh vừa nói em liền thấy đói rồi!” Thiên Tầm ôm bụng nói.

“Là cơm hộp đông lạnh, phải làm nóng, có lẽ là không ngon lắm.”

“Để em xem xem.” Cố Thiên Tầm ngồi xuống chiếc thảm phía trước lò sưởi. Mộ Dạ Bạch vẫn dính vào cô, ngồi lên chiếc sô pha bên cạnh, cô liền dựa lên đôi chân dài của anh.

Cô lấy từng hộp cơm ra, chăm chú quan sát.

Cuối cùng, là mấy chiếc hộp màu sắc rực rỡ.

“Đây là gì vậy?” Cố Thiên Tầm quan sát hồi lâu, bên trên toàn là tiếng nước ngoài, cô một chữ cũng không hiểu.

Mộ Dạ Bạch giơ tay ra cầm lấy, tùy tay ném lên trên ghế sô pha. “Một lát nữa em sẽ biết, em sẽ cần dùng đến.”

“Đừng có úp úp mở mở như vậy, bây giờ nói cho em biết luôn.” Cô đẩy người đứng dậy, ‘hung hăng’ gặng hỏi anh.

Anh nhún mày. “Thế là, bây giờ em muốn dùng luôn?”

Cô cứ cảm thấy cô như đang rơi vào một cái bẫy vậy. Nhưng mà, sự úp mở của anh đã thành công khơi dậy sự hiếu kỳ của cô.

Cho nên…

Gật đầu, cầm chiếc hộp nhỏ trên tay, cô vừa bóc vừa nói: “Uhm, để dùng xem. Xem là đồ gì?”

Đồ vừa được mở ra, lúc cô nhìn rõ nó thì liền nghe thấy anh bình tĩnh nói: “Bao cao su.”

Cô đơ ra.

Tiếp đó, cô vội vứt thứ đó đi rồi quay người định chạy.

Mộ Dạ Bạch nhanh hơn một bước, bắt lấy cô, ấn cô ngồi lên đùi anh.

“Có phải cần thực hiện lời em vừa nói không? Hả?”

“Nói…gì cơ?” Cô giả ngốc.

“Bây giờ dùng luôn.” Mộ Dạ Bạch nhìn cô, đôi mắt lấp lánh. “Dù sao em cũng bóc ra rồi, chúng ta…”

“Em bị anh lừa rồi, anh cố tình lừa em!” Cô tức tối trách cứ.

Mộ Dạ Bạch hôn một cái lên môi cô. “Biết là em đói rồi, tạm tha cho em.”

Dù sao thì, tối nay có thời gian…

Cố Thiên Tầm nhanh chóng trượt khỏi đùi anh, cầm hộp cơm lên tay. Cô đi ra một bước, lại quay đầu lại, nhịn không được cười nói: “Anh mua nhiều như vậy, có dùng được hết không?”

Có 4 hộp.

Mỗi hộp có 5 cái, tổng cộng là 20 cái!

Họ chỉ có thời gian hai đến ba ngày…

“Chúng ta cùng nhau cố gắng.” Giọng điệu anh vô cùng chân thành, cứ như họ phải làm một việc gì đó rất nghiêm túc ý.

Cô không biết nói gì.

Thực sự phải bắt đầu lo lắng cho những ngày tháng tiếp theo của mình. Thực lo lắng! Thực lo lắng!