Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 162: Thật sự phải đính hôn sao?




Buổi chiều.

Sau giờ làm việc, Cố Thiên Tầm ngay lập tức bắt xe đến nơi trước đây gia đình cô từng sống.

Trở về căn nhà cũ, Cố Thiên Tầm thấy vô cùng bồi hồi. Ba người trong gia đình cô đã ở đây suốt nhiều năm, nếu không phải vì tình hình đặc biệt lúc đó thì chắc chắn sẽ không bán căn nhà này đi.

Cô ấn chuông cửa, bên trong không hề có người đáp lại.Cô có chút nản lòng, xem ra có vẻ như chủ nhà chưa từng đến đây ở. Cô vốn nghĩ rằng có thể liên lạc với họ bằng số điện thoại lưu lại lần trước, nhưng bây giờ đến điện thoại cũng không gọi được.

Cô ấn chuông cửa liên tục mấy hồi, trong nhà cũng không có ai đáp lại, nhà bên cạnh bỗng mở cửa. Ngó đầu ra nhìn, cô liền cười chào: “Ông Vương”.

Đối phương là người đàn ông ngoài sáu mươi, tuổi đã cao nên không còn nhận ra cô, chỉ hỏi: “Cô gái à, cô tìm ai?”

“Ông Vương, căn nhà này bây giờ có ai ở đây không ạ?”

“Không ai cả”.Lời của ông lão khiến Cố Thiên Tầm hơi thất vọng. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại như sáng lên: “Nhưng có một người đàn ông trung niên cao lớn, dáng vẻ rất lịch thiệp hay đến đây. Không phải ở mà là đến xem thế nào.Lần trước đến đây là ngày hôm qua, nói là phải vài hôm nữa mới quay lại”.

Nghe ông lão nói vậy, trong lòng Cố Thiên Tầm như nhen nhóm hy vọng.. Cô mở túi lấy mẩu giấy nhớ và chiếc bút, vừa viết vừa nói: “Ông Vương, cháu để lại số liên lạc này, nếu ông gặp chủ nhà, ông đưa cho họ giúp cháu, được không ạ”.

“Tất nhiên là được, việc có gì to tát đâu”.Ông lão vô cùng thoải mái, đồng ý ngay.

Cố Thiên Tầm viết số điện thoại và cả tên mình trên đó, cẩn thận đưa cho ông lão, rồi lại nhìn căn nhà kín như bưng kia rồi mới quay người bước đi.

Bước ra khỏi khu nhà cũ, trong lòng cô dấy lên nghi hoặc.

Rốt cuộc là ai có thể bỏ ra một số tiền lớn gấp mấy lần giá trị căn nhà để mua nó, mua rồi lại không đến ở?

“Người đàn ông trung niên, to cao, lịch thiệp….”. Cố Thiên Tầm vừa đứng bên lề đường đợi xe buýt, vừa lẩm bẩm những lời ông lão nói. Người đàn ông này có thể là ai được?

Không phải là…..

Còn đang nghĩ ngợi mông lung chưa kịp trở về với thực tại, tiếng chuông điện thoại bỗng reo lên không đúng lúc.

“Alo, Nam Kiêu”

“Hôm nay Thiên Hàn mời cơm, đừng nói em làm chị mà quên đấy nhé”.

“Tất nhiên là nhớ chứ, đã chọn được chỗ chưa? Em đang bắt xe buýt đến đó”.

“Ừ, tầng ba tòa nhà Cẩn Xuyên. Em ở đâu, anh đến đón em?”.Cảnh Nam Kiêu hỏi.

“Không cần đâu, hai người gọi đồ trước đi, em đến ngay”.

Cúp điện thoại cũng vừa lúc xe buýt đi tới, cô bước lên xe.

Đến tòa nhà Cẩn Xuyên, trời cũng không còn sớm nữa, Thiên Hàn lại gọi điện nói chỉ còn chỗ ngồi ở sảnh. Cô vội vàng chạy vào, theo hướng dẫn của nhân viên đi lên tầng ba, vừa hay nghe thấy đằng sau một giọng nói vô cùng kính cẩn khép nép: “Chủ tịch, xin mời xin mời”.

“Là phòng VIP lớn nhất phải không?”

Giọng nói này…

Uy nghiêm nhưng cũng không kém phần nhã nhặn.

Cố Thiên Tầm hơi sững người, cô bất giác quay đầu lại.Nhìn thấy Mộ Lão Phu Nhân đang đứng giữa đám người đó, cô mới nhớ ra nhà hàng này cũng thuộc tập đoàn Á Minh. Chỉ là….

Sao hôm nay lại trùng hợp đến vậy? Không chỉ có Lão Phu Nhân, bà Hạ Vân Thường cũng ở đây.Bên cạnh họ là một đôi vợ chồng tuổi đã trung niên nhưng cô không quen.Khí chất xuất chúng, vừa nhìn là biết chắc chắn đây cũng là nhân vật có máu mặt.

“Bà yên tâm, nhất định phải là phòng VIP lớn nhất.Nghe nói bà hạ cố đến đây, nhà hàng chúng tôi đã chuẩn bị ba ngày rồi”.Người đang tiếp đón có vẻ như là Giám đốc.

“Vậy thì tốt, hôm nay chúng tôi tiếp khách quý”.

“Lão Phu Nhân, bà khách sáo quá”. Tiếp lời bà là người đàn ông trung niên Cố Thiên Tầm không quen.

“Hôm nay hai nhà chúng ta bàn chuyện đại sự của con trẻ, sắp thành người một nhà rồi, đến đây vừa thưởng thức món ăn gia đình vừa thoải mái trò chuyện”. Bà Hạ Vân Thường cười nói.

Cố Thiên Tầm như chôn chân ở đó, cảm giác đầu như vừa bị ai giáng cho một cú, khó chịu đến mức thở thôi cũng thấy khó khăn.

Cô bỗng nhiên nhận ra đôi vợ chồng kia là ai, ý thức được việc tại sao hôm nay họ đến đây.

“—Nếu anh thật sự đính hôn với Hoắc Thanh Uyển, em nghĩ thế nào?”.

Nếu… họ thật sự đính hôn….

Cô sớm biết sẽ có ngày này, nhưng cô không thể ngờ được rằng sự việc lại trùng hợp đến vậy, trùng hợp đến mức cô có thể tận mắt chứng kiến mọi thứ. Điều này quả thật quá tàn nhẫn.

“Cô à, cô không sao chứ”. Nhân viên dẫn cô lên tầng thấy cô bất động đứng đó, liền tò mò hỏi một tiếng.

Cô sực tỉnh: “Không… không sao?”

Nhưng cũng vì câu nói này, Lão Phu Nhân và bà Hạ Vân Thường đều hướng ánh nhìn về phía cô.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, bà Hạ Vân Thường cười nói: “Hai cái đứa này, còn mải quấn quýt tình tứ gì mà mãi không vào chứ”.

Hoắc phu nhân cũng cười theo: “Thanh niên mà, thích thế giới của hai người”.

Hai người đang nói thì cửa nhà hàng vừa lúc mở ra.

“Đến rồi, đến rồi”.Hoắc Trịnh Lãng lên tiếng.

Cố Thiên Tầm đã nhìn thấy hai người sánh vai ở phía cửa, hai người rạng rỡ bước bên nhau, rạng rỡ đến mức khiến cho những người xung quanh thấy chói lòa.

Bên tai cô là tiếng đám nữ nhân viên xì xào: “Đẹp trai thật đấy, cô gái kia cũng thật xinh đẹp”.

“Nghe nói hôm nay bàn chuyện đính hôn của họ, quả là một cặp long phượng”.

Cố Thiên Tầm cũng muốn quay đầu rảo bước lên trên tầng, nhưng đôi chân nặng như đeo chì. Rõ ràng là đã bị hình ảnh chói lóa của cặp đôi kia khiến cho cô không còn nhìn thấy được gì khác, ánh mắt như đang bị khống chế, chỉ còn mơ hồ nhìn thấy bóng hình cao lớn ấy.

Anh rõ ràng là cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Hai người họ cách nhau đám người kia, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sững người.

Ở đây đông người, ai cũng tinh mắt cả, bà Hạ Vân Thường định thần lại, xoay người cắt ngang ánh nhìn của họ. Bà cười rồi cầm lấy tay Hoắc Thanh Uyển, đặt lên tay Mộ Dạ Bạch, vui vẻ đùa: “Thanh Uyển à, bác giao Dạ Bạch cho con đấy, con phải trông chừng nó thật chặt, đừng để những người có dã tâm cướp mất”.

Người có dã tâm…

Cố Thiên Tầm thấy tủi hổ cắn chặt môi.

Cô nhìn đi chỗ khác, không để ý đến Mộ Dạ Bạch đã gạt tay Hoắc Thanh Uyển ra.

“Tiểu thư, mời đi bên này”.

“Được rồi”.Cô nhẹ nhàng đáp rồi bước những bước đi khó nhọc. Đôi chân như nặng trĩu, mỗi bước đi đều như đang cố dùng hết sức lực. Cô cũng có thể cảm nhận được những ánh nhìn đằng sau mình, cô cố gồng mình, tự nhủ không được để họ cười nhạo mình.

Thế nhưng, những bước đi loạng choạng, cô suýt chút nữa trượt chân. Cô nhắm mắt, nghĩ mình sẽ trở thành trò hề trước mặt họ, bỗng có một bàn tay đỡ lấy eo cô.

“Em không sao chứ?”

Ngẩng đầu lên nhìn, ập vào mắt cô lúc này là gương mặt ân cần niềm nở của Cảnh Nam Kiêu.

“Không sao”.Cô nhẹ nhàng trả lời, không dám quay đầu lại. Cảnh Nam Kiêu vừa hay nhìn xuống phía dưới, lướt ánh nhìn qua đám người, anh như hiểu ngay mọi chuyện, nắm chặt lấy tay Cố Thiên Tầm như muốn bảo vệ cô.

Cái nắm tay rất chặt và đầy quyết liệt.

Lần này, Cố Thiên Tầm không kháng cự. Cô chỉ hi vọng, trong mắt đám người dưới kia, cô không đến mức thảm hại như vậy.

Cô để Cảnh Nam Kiêu dắt lên tầng ba.

Dưới tầng….

Đôi mắt Mộ Dạ Bạch đầy u uất, đôi mắt chằm chằm hướng về hai cái bóng đang khuất dần. Bà Hạ Vân Thường nhìn con trai, cười nói: “Đó là bạn trai của Cố Tiểu Thư sao? Xem ra cũng phong độ, chắc cũng là một người tài giỏi”.

Đôi môi mím lại, anh cố nặn ra hai chữ: “Không phải”.

“Bác à, đó là chồng cũ của Cố tiểu thư”.

“Chồng cũ?”.Anh ta chẳng phải đang ở bên Tần Tư Lam sao? Nghĩ đến đây bà cười nhìn con trai: “Xem ra, ngày tái hôn chắc cũng không còn xa nữa đâu”.

Trên khuôn mặt người nào đó như đang phủ một tầng sương lạnh.

“Không phải đến ăn cơm sao? Đừng có đứng ở cửa như vậy nữa”. Anh nói rồi bước đi trước.

Bà Hạ Vân Thường nhìn Lão Phu Nhân: “Mẹ, mình cũng lên đi thôi”.

Như vậy cũng tốt, để Cố Thiên Tầm tận mắt chứng kiến như vậy, cũng bớt lo lắng nhiều.

….

Không ngờ, phòng VIP lớn nhất cũng ở trên tầng ba. Cố Thiên Tầm ngồi ngoài sảnh lớn, Mộ Dạ Bạch tiến vào vừa hay đi qua bàn bọn họ.

Toàn thân cô như cứng đờ, cầm chặt chiếc cốc trong tay. Cố Thiên Hàn đang trong phòng vệ sinh, trên bàn ăn chỉ có cô và Cảnh Nam Kiêu.

“Em muốn ăn gì, anh gọi cho em”. Cảnh Nam Kiêu vừa rót nước trái cây cho cô vừa ân cần hỏi han. Hình ảnh đó đập vào mắt những người xung quanh rõ mồn một.

“Ăn gì cũng được, anh quyết là được”. Cô bỗng trở nên ngoan ngoãn, dịu dàng lạ thường.

Cảnh Nam Kiêu tiến gần cô hơn một chút, mở thực đơn, hai người như dựa sát vào nhau, cùng nhau chọn đồ ăn: “Món này thế nào? Đây là món tủ của bếp trưởng ở đây”.

“Thật sao, thế thì em phải thử xem thế nào”. Bóng những người kia tiến lại mỗi lúc một gần. Cô bỗng cười đùa với Cảnh Nam Kiêu: “Ăn bữa này chắc không khiến cho Thiên Hàn sạt nghiệp đâu nhỉ? Như vậy thì tàn nhẫn quá”.

“Yên tâm. Anh mời”.

“Thật à?”

“Em nỡ nhìn tiền lương đầu tiên của Thiên Hàn chui hết vào bụng chúng ta sao?”

“Tất nhiên là không rồi”.

“Vậy thì được rồi.Trước đây khi còn bên anh em không nỡ tiêu tiền của anh, bây giờ em cứ thoải mái tiêu”.

Cố Thiên Tầm không thể ngờ giữa họ lại có ngày bình thản nhắc về chuyện cũ như vậy, cô cười: “Em đúng là ngốc thật, tiết kiệm tiền cho anh, cuối cùng anh mang đi cung phụng người phụ nữ khác”.

Anh đau đầu tay day day thái dương: “Cảnh thiếu phu nhân tiền nhiệm, em vẫn còn muốn tính toán chuyện cũ với anh sao?”

Bóng dang cao lớn kia bỗng cứng đờ như hóa đá, sau đó…

Từng bước rời đi.

Hai người họ… rất giống như đang tán tỉnh nhau.

Giống đến mức khiến anh không muốn nghe thêm một câu nào nữa.

Bóng dáng đó vừa đi khỏi, nụ cười trên môi Cố Thiên Tầm cũng trở nên lạnh dần, có chút mỉa mai. Cảnh Nam Kiêu chỉ khẽ mấp máy môi, có chút lạc lõng: “Thực đơn chẳng xem được món gì sao?”.

“Ừm, anh cứ chọn món nào anh thích, tối nay em thanh toán, dù sao cũng là Thiên Hàn mời”.

Cảnh Nam Kiêu cười nhạt: “Thiên Tầm, em có biết là em tàn nhẫn lắm không?”

Bao nhiêu gần gũi, thân thiết vừa rồi chỉ là diễn trò trước mắt Mộ Dạ Bạch. Đáng thương cho anh vẫn tưởng là thật.

“Em xin lỗi”. Cố Thiên Tầm ngậm ngùi nói ra ba chữ, giọng nói nghẹn ngào: “Em không cố tình lợi dụng anh. Em….”.

“Thôi, không cần giải thích nữa”. Cảnh Nam Kiêu ngắt lời, hiểu ý cô nên ngồi tách ra, giữ khoảng cách với cô: “Ai bảo anh có lỗi với em trước chứ, bây giờ cho dù em có lợi dụng anh, thì cũng không có gì quá đáng cả. Hơn nữa… giải vây giúp vợ cũ cũng là điều đương nhiên thôi mà”.

Cô thở phào và cười. Nhìn theo bóng dáng đã đi xa, đôi mắt không khỏi ngấn lệ.

…........

Người lớn đi trước, đã vào phòng VIP, Hoắc Thanh Uyển và Mộ Dạ Bạch vẫn đứng ngoài cửa.

“Họ có phải rất giống một đôi tình nhân không?”. Hoắc Thanh Uyển cười rồi quay đầu lại: “Thật ra cũng đẹp đôi đấy, bây giờ chuyện ly hôn rồi tái hôn cũng không phải là ít”.

Mộ Dạ Bạch như mất kiên nhẫn: “Trước đây tôi không hề biết cô là người lắm lời đến vậy”.

“Em đoán, chắc anh cũng không ngờ sở trường của Cố tiểu thư là xoay vờn giữa hai người đàn ông như vậy”.

Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc lẹm như dao. Hoắc Thanh Uyển biết ý không nói gì thêm, Mộ Dạ Bạch chỉ bình thản lạnh lùng nói: “Chuyện đính hôn là ý của bà nội và mẹ tôi. Bữa tối nay tôi sẽ tỏ rõ thái độ từ chối. Em cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi”.

“Anh… anh dám chơi tôi à”.Hoắc Thanh Uyển sắc mặt có gì đó không ổn.

Anh hơi dừng bước chân, nhìn bộ mặt biến sắc của cô: “Tôi nào có chơi cô. Từ đầu đến giờ, tôi nói sẽ cưới hay đính hôn với cô khi nào chưa?”.

“Nhưng, bác gái nói, chính anh đã đồng ý sẽ xem xét”.

“Đây là kết quả của việc xem xét đó”.

“Mộ Dạ Bạch, anh ức hiếp người hơi quá rồi”. Cô cố gắng kìm nén. Mộ Dạ Bạch cũng không muốn nói gì thêm với cô, đẩy cửa định bước vào. Hoắc Thanh Uyển kéo lại cánh cửa nặng nề: “Anh nghĩ không cưới tôi thì anh có thể ở bên Cố Thiên Tầm sao?”

“Đấy là chuyện của tôi”. Thái độ của anh vẫn lạnh lùng.

“Được lắm, Dạ Bạch, tôi sẽ ghi nhớ những lời này, cho dù anh cự tuyệt tôithì rồi sẽ có ngày anh phải cưới tôi thôi. Đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”