Tổng Tài Ngốc Nghếch Của Nhà Ai?

Chương 34




Ngay khi Hạ Lam cảm thấy mệt bã người, mồ hôi bắt đầu túa ra thì con xe hoành tá tràng của Văn Minh xuất hiện. Cô lao ngay đến, ra hiệu cho cậu ta mở cửa rồi ngồi phịch vào tránh nắng. Văn Minh lắc đầu thương cảm, sau đó nhanh chóng mở điều hòa giúp cô. Cậu thuần thục khởi động xe, chầm chậm lái ra đường cao tốc.

Luồng gió mát mơn trớn trên da, đuổi hết những giọt mồ hôi hạt đậu chuẩn bị rơi rớt. Hạ Lam chìm người trên ghế, đưa mắt nhìn sang Văn Minh kèm theo thái độ ghen tị lồi lõm.

Rõ là cùng nhau di chuyển, ấy vậy mà người chạy chỉ có cô còn cậu ta thong dong thoải mái bước là thế nào? Khoảng cách cũng có hơn 20cm thôi mà, đâu cần tỏ ra ưu việt vượt trội thế chứ? Hừ hừ, chân dài cũng thôi đi, thế tuyến mồ hôi của bạn đâu hả bạn Minh?

Thời tiết tháng sáu này chính là kiểu đứng im cũng vã mồ hôi như tắm đó, bạn đi dưới trời nắng chang chang mà một giọt cũng không rơi là thế nào?

"Con người tôi quá ưu tú.." Văn Minh chợt thở dài, cảm thông và buồn bã "Cô ghen tị cũng đúng thôi.."

"Cậu nói cái khỉ gì đấy?" Hạ Lam rùng mình bĩu môi, cuối cùng cũng quay người nhìn thẳng "Cậu định đi đâu? Cãi lời ông nội đấy à?"

"Tôi mới có 5 tuổi, lấy đâu ra tâm lí nổi loạn chứ?" Văn Minh cười đầy ẩn ý, châm chọc nói ra "Nếu có cũng là do vợ thúc đẩy, đều không phải lỗi của tôi!"

"Cậu định đổ tội lên đầu tôi à?" Hạ Lam nhếch môi, lôi điện thoại từ trong túi áo ra muốn liên hệ với ông nội. Dưng mà hạng tôm tép như cô lấy đâu ra số chứ?

Chậc, ở đây cô có lưu số điện thoại của mấy thư kí trong phòng làm việc của ông, có nên gọi cho họ không ta? Cơ mà chuyện đó đã lan đến công ti là cái chắc rồi, chỉ sợ đám người ấy thấy cô xuống bùn như thế lập tức chán ghét, kéo số của cô vào danh sách đen rồi thôi.

"Không đơn giản thế đâu cưng ạ!"

"Xì, chẳng biết đùa gì hết!" Văn Minh bĩu môi ghét bỏ "Chút nữa đến nơi rồi gọi sau, cô cứ nghỉ ngơi đi, hôm nay cô dậy sớm đến trường còn gì?"

"Cậu biết tôi vất vả vậy mà còn tạo thêm việc cho tôi à?" Hạ Lam chỉnh lại ghế ngồi, thoải mái tựa lưng. Xe đắt tiền có khác, đồ đạc nội thất gì đó trong này đều êm ái vô cùng, tạo cảm giác chẳng khác gì đang lăn lộn trên giường hết "Gần đây có chỗ nào ăn uống tạm ổn không? Tôi muốn đi ăn trước!"

"Khoảng 5km nữa có một nhà hàng, tôi đã đặt chỗ trước rồi!" Cậu ta gật đầu nhìn động tác thuần thục của Hạ Lam, coi bộ nỗi nghi ngờ về thân phận thật sự của cô cậu ta vẫn giữ khư khư trong lòng.

Hô hô, tò mò đi, để tâm quan sát điều tra đi!

Cậu đùa giỡn với tôi được, thế vì lí gì tôi không được phép trêu ngươi lại cậu?

Không khí trong xe chùng hẳn xuống, Hạ Lam cảm thấy không muốn nói chuyện, cũng tự nhận ra mình và người con trai này chẳng có chủ đề chung nào để nói nên nhất quyết im lặng. Văn Minh không ép buộc cô, cậu ta đưa mắt nhìn sang, thấy Hạ Lam nhắm mắt giữ sức liền vươn tay chỉnh lại loa. Tiếng nhạc nhè nhẹ du dương vang vọng khắp không gian, ôn hòa xoa dịu tâm hồn đầy vết thương của con người.

Cả hai bay bổng với những suy tính của riêng mình, mãi đến khi xe dừng hẳn lại nhà hàng bên đường mới thôi.

Văn Minh đánh xe vào gara, cậu ta không giữ thái độ lịch sự giúp cô mở cửa xe nữa mà nán lại ghế lái nghe điện thoại. Không hiểu là ai gọi cho cậu ta, khiến gương mặt bình thản lại cương nghị kia hiện lên mấy tia trào phúng. Thậm chí có lúc cậu ta còn bật cười hẳn thành tiếng, ngọt ngào cao vút, ai vô tình đi qua cũng đưa mắt ngoái lại nhìn người này một lần.

Nơi đây đúng là cách khá xa đô thị kia, nhưng cậu ta không lo mình nổi bật quá bị người ta nhận ra à? Hoặc có kẻ nào cuồng quá mức lại chụp ảnh quay phim, tung hình ảnh cậu ta lên mạng thì sao? Bị nhà họ Trịnh nhận ra giả bộ như vậy chẳng phải nguy hiểm lắm à? Hay Văn Minh tự biết quầng sáng nhân vật chính của mình chói lòa, nếu chưa đến thời điểm tác giả cho phép chưa có ai dámphát hiện ra cậu ta giả ngu?

"Tò mò?" Văn Minh bước ra khỏi xe, còn tiện tay đưa lên xoa xoa mái tóc ngắn của cô. Hạ Lam rất ghét hành động này, giống như cô bị coi là đứa trẻ không bằng.

Trước đây là con út trong nhà nên luôn bị người lớn hơn đối xử kiểu đó, giờ sang bên này còn thảm hơn, bị cả một đứa nhóc kém mình mấy tuổi khinh thường!

"Yên tâm, tôi không có ai khác ngoài em đâu vợ ạ!"

"#Ngưngbuồnnôn!" Hạ Lam hất tay cậu ra, vừa tránh né vừa đi theo cửa chỉ dẫn.

Văn Minh đặt một phòng ăn riêng biệt ở tầng hai nên cả hai theo thang máy đến thẳng chỗ của mình. Dù sao với thân phận của cả hai người lúc này, tránh được chốn đông người lúc nào hay lúc ấy. Ai mà biết được trên sảnh nhà hàng cao cấp này có ẩn giật vài vị nhà báo, phóng viên yêu nghề nào không kia chứ?

"Cô muốn ăn đồ theo phong cách nào?" Căn phòng nhỏ có tầm nhìn khá tốt nhưng Hạ Lam chẳng có tâm trí nào thưởng thức. Cô ngồi xuống chiếc ghế phục vụ bàn vừa kéo ra, đón lấy menu Văn Minh đưa tới xem xét "Chỗ này đồ Tây khá ổn, mấy món phương Đông cũng không tồi!"

"Vậy chọn đồ phương Đông đi!" Hạ Lam ném lại menu cho cậu ta, nếu có nhiều kinh nghiệm như vậy thì tự đi mà chọn! Lịch sự gì chứ, dù sao cô cũng chưa tới đây bao giờ "Cậu gọi món giúp tôi!"

"Được!"

Phục vụ bàn nhanh chóng thông báo thực đơn cho phòng bếp thông qua bộ đàm. Sau khi xong xuôi, người này tinh tế xoay người ra ngoài. Chỉ vài ba phút sau, xe đẩy kèm theo một bàn thức ăn lớn xuất hiện, hương thơm quyến rũ lan khắp căn phòng. Hạ Lam hít vào một hơi, ừm, đúng là không tệ!

"Mau ăn đi!" Văn Minh nhìn vẻ mặt này của cô tự dưng cảm thấy có thành tựu. Cậu ta sắp xếp bát đũa sạch đưa đến trước mặt Hạ Lam, tự nhiên gắp đồ ăn cho cô.

Hành động thân thiết kiểu này nếu Văn Minh làm với cô gái khác nhất định sẽ thành công thu tâm của người ta. Đáng tiếc trước mặt cậu lại là Hạ Lam, người chẳng mấy quan tâm đến tiểu tiết lại quen được người ta phục vụ!

"Mấy cái này ăn nóng mới tốt!"

"Cậu có vẻ nói nhiều hơn rồi đấy!" Hạ Lam nheo mắt, dùng đũa gắp mấy thứ không hợp khẩu vị ra ngoài "Có chuyện gì khiến cậu vui vẻ đến thế sao?"

"Cũng có.." Văn Minh thu tay lại, cười cười gian xảo "Nhìn thái độ khó chịu của cô lúc này rất hay!"

"Cái gì?" Tâm trạng cố lắm mới bình ổn đấy, đừng có tìm cách chọc tức chị đây!

"Quýt làm cam chịu thú vị chứ hả?" Cậu ta không dừng lại, thỏa mãn tiếp tục "Nhưng mượn xác người ta, người ta đòi tí tiền lời thế này tôi nghĩ vẫn còn rẻ chán!"

"Chuyện của chúng tôi liên quan đến cậu à?" Cô xì một tiếng, nén giận xuống đáy lòng. Lúc này mà thể hiện sự bất mãn ra ngoài chỉ càng khiến cậu ta vui vẻ. Hơn nữa mấy câu Văn Minh nói đều đúng, có gì đáng để cô nổi nóng chứ? "Lo ăn đi!"

"Chúng tôi?" Cậu ta dường như đánh hơi được chuyện gì, hào hứng hỏi "Ý cô là linh hồn thật sự của Nguyễn Hạ Lam ấy hả? Đi đâu rồi? Hay vẫn còn ở trong người cô chưa ra?.."

"Cậu đoán xem!" Hạ Lam nheo mắt cười. Ai biết là cô ta đã siêu thoát đến phương trời nào chứ? Nhưng có lẽ như vậy đối với nguyên chủ lại là chuyện tốt, ở đây thứ đón cô nàng chỉ là sự ngược đãi và thân phận nữ phụ khốn khổ mà thôi.

"Tôi nói cho cô một chuyện thú vị, cô tiết lộ thông tin này cho tôi.." Trịnh Văn Minh có vẻ cố chấp với chuyện liên quan đến vấn đề tâm linh này lắm, còn thẳng thắn ra điều kiện với cô "Thấy sao?"

"Nói đi!" Hạ Lam dùng khăn lau miệng, ánh mắt có mấy phần suy tính nhìn sang phía đối diện.

Văn Minh không ép cô phải thừa nhận điều kiện, thấy Hạ Lam bảo nói lập tức mỉm cười. Cậu ta cũng học theo cô, đặt bát đũa xuống bàn, tao nhã lau qua khóe môi, nhấp một ngụm nước. Xong xuôi mới từ từ lên tiếng: "Tôi có một trợ lí là giảng viên trong trường cô.. Trần Duy, cô biết vị giáo sư trẻ tuổi này chứ?"

"Trần Duy?" Thầy Duy thân yêu đó hả?

Oắt đờ phắc!

Đó chẳng phải nam phụ thâm tình có thựclựcluôn đứng sau giúp đỡ nữ chính Hồng Ngọc à? Thế quái nào xoay người đã biến thành lính dưới trướng nam chính rồi?

Hô hô, kiểu này đừng mong ngẩng đầu nữa nhé, lão già thối tha cổ hủ dám dây dưa cướp người của Văn Minh? Đừng mơ tưởng nữa!

"Biết sơ sơ, hôm trước tôi có đi dựgiờlớp của anh ta!"

"Anh ta giỏi chuyên môn nhưng cung cách hành xử lại không được khéo léo cho lắm.." Văn Minh mào đầu, có vẻ anh trợ lí này thân thiết với cậu ta lắm nè, còn cất tiếng thanh minh giải thích giùm nữa chứ! "..Trần Duy hay nói thẳng, và khi nãy anh ta vừa nói thẳng với tôi mấy vấn đề có liên quan đến cô cùng với.. Bạn thân của cô!"

"Liên quan đến tôi?" Vụ Hạ Lam chửi lão trong phòng học lúc sáng chứ gì? Hừ, muốn thì cứ báo cáo, nhưng nói cho mà biết, trong vòng ít nhất 10 năm nữa Văn Minh cũng không có cách nào tách khỏi cô đâu. Họ đã kí cam kết ngu độn rồi! Là cam kết đó!

"Ừ, lời lẽ không hay lắm! Thậm chí anh ta còn khuyên tôi đá cô đi nữa cơ!" Văn Minh gật gù nhìn mặt Hạ Lam dần đỏ lên vì nóng máu "Nhưng đổi lại khi nhắc đến bạn thân cô liền trở nên ôn hòa không ít!"

"Hồng Ngọc?" Dĩ nhiên là ôn hòa rồi! Nếu cậu ở cạnh lúc họ gặp nhau còn có thể thấy lửa tình bắn ra bốn phía cơ.

Còn nữa, xin cho tôi ý kiến phát! Làm ơn đừng có "bạn thân cô, bạn thân cô" nữa đi! Tôi chỉ có duy nhất Tịnh Nhi là bạn thân thôi, những người khác đều là người qua đường tất!

"Vì sao lại nhắc đến cô ấy trước mặt cậu? Anh ta tính xin cho cô ấy vào phục vụ ở quán ăn của cậu đấy à?"

"Quán ăn?" Văn Minh nhíu mày nhớ lại, mãi sau mới à ừ lấp liếm. Này, cậu có đúng là chủ cái quán ăn đêm đó hay không vậy? Thái độ kiểu này làm tôi nghi ngờ độ trung thực của cậu lắm nha! "Không phải! Anh ta nói.. Cô ta muốn xin anh ta giúp tôi làm hồ sơ đi học!"

"Xin cho cậu đi học?" Kể cả khi hai người chưa tiếp xúc, chưa thân thiết với nhau, chưa có tí ti tình cảm nào với nhau..?

Chuyện này diễn biến hơi quái lạ! Lẽ nào là tình tiết bắtbuộcphải có trong thế giới này? Vì hình như sau khi nam chính đến trường thì một loạt những chuyện yêu đương học đường bắt đầu được vẽ ra..

"Vậy cũng tốt chứ sao? Đến Hê Hê học tập cũng không tệ!"

"Nếu tôi muốn cô nghĩ tôi cần cô ta giúp sao?" Văn Minh cười khẩy, đôi mắt đen thẫm thâm trầm "Vì sao lại muốn đưa tôi đến trường? Trần Duy có thể nghĩ rằng cô ta lương thiện, ngây thơ đơn thuần muốn giúp kẻ đáng thương là tôi. Nhưng cô chẳng lẽ không nhận ra.. Cô ta còn có mục đích khác?"

"Ý cậu là gì?" Hạ Lam nhăn trán. Theo đúng tuyến truyện thì lúc này nữ chính còn chưa phát hiện ra Văn Minh giả ngu.

Nhưng nhỡ như thật ra cô nàng biết mọi chuyện mà im lặng diễn kịch thì thế nào?

Ồ, một người không cầu lợi, đối xử tốt với một kẻ ngốc sẽ chiếm được thiện cảm nhiều hơn so với người đối xử tốt với kẻ ngốc sau khi đã biết kẻ ngốc này thực chất là một người thông minh.

"Cậu nghĩ cô ta diễn kịch cho cậu xem đấy à? Trong nhà đó nếu cậu thông minh thì thế nào? Chẳng ai biết cậu có một nhà hàng lớn, họ chỉ biết cậu là Trịnh Văn Minh, là cái túi da đẹp mã đến chuyện học hành còn chẳng xong!"

"Làm sao cô biết chuyện cô hay người ta không hay?" Văn Minh híp mắt lại, nguy hiểm nói "Hồng Ngọc này không đơn giản, cô ta sâu hơn cô tưởng nhiều!"

"Nếu nghi ngờ thì đi điều tra!" Hạ Lam chán nản nhìn thức ăn nguội ngắt trên bàn "Cậu thừa sức làm chuyện này mà!"

"Cũng đúng!" Cậu ta gật gù, thu lại sự tính toán khi nãy mà híp mắt cười "Nè, nè, nói đi! Linh hồn thật của Nguyễn Hạ Lam đang ở đâu?"

"Ngay sau cậu kìa.."

"Cô.."