Tổng Tài Ngược Đãi Phu Nhân

Chương 58: Máy sưởi




Tửu lượng của Hy Mộc chỉ dừng ở mức 1 ly nên vừa mạnh miệng với Vương Khiêm đi được vài bước đã chân tay mềm nhũn ngủ vật ra đó, chưa kịp ngủ với 5 chàng trai như cô nói đã bị vác về nhà như xác chết, nằm la liệt đến sáng hôm sau.

Vừa tỉnh dậy đã thấy không gian trong chăn nóng bừng, mở chăn ra thì mới cảm giác được nhiệt độ khác lạ Trong khi ngoài trời tuyết rơi dày đặc ước chừng phải tới -23 độ C thì trong biệt thự lại nóng như mùa hè. Hy Mộc nhăn mặt xuống nhà nói với người hầu,

" Chị ơi, hôm nay nhà có vẻ nóng.."

" Khiêm thiếu dặn dò phải mở 25 máy sưởi tổng cộng thưa phu nhân."

Cánh môi Hy Mộc giật lên hai cái, gật đầu sau đó đi đến cửa chính xem vườn hoa của mình. Tuyết đã phủ trắng cả vườn hoa, dường như đã phủ cả người đàn ông đang đứng trước đó. Vương Khiêm đứng nghiêm nghị trước vườn hoa như đó là nơi yên tĩnh nhất anh từng biết, người khoác một chiếc áo khoác dày, bên trong còn độn têm 2 lớp áp.

Hy Mộc thấy vậy cũng khoác áo ra theo, đứng từ xa nói lớn,

" Tránh xa vườn hoa của tôi ra."

" Anh bỏ tiền xây nó."

Đúng vậy, không thể cãi được. Hy Mộc nghe xong càng tức giận thêm vì không làm gì được anh, dậm chân đùng đùng vào trong nhà.

Hôm nay cô nổi hứng muốn tự làm bữa sáng, mùi thức ăn thơm ngát lan đến tận nơi người đàn ông kia đang đứng. Cứ ngỡ cô thấy anh chịu phạt ở nơi đất tuyết như thế này sẽ động lòng nhưng có lẽ không phải. Đành mặt dày tự đi vào tìm cô.

Hy Mộc đang cắt cà rốt thành hạt lựu, tiếng dao nhuần nhuyễn va chạm vào thớt rất bắt tai. Vương Khiêm đi lần vào bếp cuối cùng cũng thấy Hy Mộc, định đi đến giúp cô thì tiếng động vang lên.

" Khiêm. "

Hy Mộc thốt ra tên anh càng làm anh thích thú hơn, nhướn mắt bỏ tay vào túi đắt ý. Có lẽ cô xót xa cho anh thật và đây là bữa sáng của anh. Hy Mộc từ tốn nhìn anh, giơ con dao anh cầm trong tay.

" Tôi đang cầm dao. "

Câu nói vừa dứt Khiêm đã xoay đầu bước đi không nói một lời cũng không tiến một bước nào nữa.

Sáng hôm đó cô ăn phần cô nấu, Vương Khiêm ăn gì cũng không rõ.

Trưa Hy Mộc lên thẳng tới phòng ngủ. Trùm kín chăn muốn quên hết đi mọi chuyện.

Cửa phòng một lúc sau có người mở, Vương Khiêm rón rén bước vào, sợ chỉ một bước chân sẽ làm con hổ nhỏ giật mình cào nát anh. Nhẹ nhàng kéo chăn nằm cạnh Hy Mộc một cách gọn gẽ và êm đềm nhất, chân dài cũng chỉ dám dũi ra ở mức vừa phải không dám làm một phát thẳng thừng. Giọng lạnh băng ngày nào cũng mềm mỏng đến sởn gai óc,

" Hy Mộc, anh lạnh. "

Cảm nhận được cánh tay đang thập thò từ từ ôm lấy mình, Hy Mộc cố ý nhích người một cái thật mạnh thật xa. Vương Khiêm cũng mon men đi theo, đến khi đến mép giường không còn chỗ nhích Hy Mộc mới lên tiếng,

" Buông. "

Khiêm vẫn ở lì ra đó khiến Hy Mộc bộc phát lòng căm phẫn, đẩy tây anh ra một cách dứt khoát.

" Anh lạnh. "

Anh vẫn khăn khăn như thế mặc dù trên người đã đủ dày để có thể sống ở Bắc cực. Hy Mộc tức giận giẫy một cái,

" Chẳng phải đã mở 25 cái máy sưởi rồi sao. "

" Còn 5 cái nữa. "

" Tại sao không mở. Mau mở đi rồi biến ngay ra khỏi giường tôi. "

" Vừa bật 25 cái anh đã bắt họ ngưng rồi. Vì anh biết anh lạnh trong tim. Mà tim thì chỉ có em mới làm ấm được thôi. "

Lông Hy Mộc bắt đầu dựng đứng và da gà cũng sởn lên khắp người. Cô rùng mình xoa xoa cánh tay,

" Tôi mà sưởi ấm được thì anh đi tìm 3 cô ả lẳng lơ kia làm gì. "

Khiêm không để tâm câu nói đó, vẫn cứ tiếp tục ôm cô, lần này là để cả chân lên người cô để chế ngự. Nặng đến điên người làm Hy Mộc thở cũng khó khăn.

Tay dài Khiêm với tới remote đặt ở đầu giường, bấm một cái màn nhung bóng màu tím nhạt đã tự động kéo ra để lộ mảng kính trong suốt với cảnh tuyết rơi đầy rực rỡ dưới nắng. Hy Mộc tất nhiên vẫn không thể chối từ lọai cảm giác này trong lòng. Thích thú vùng vẫy hai bàn chân bên dưới, vô tình cười thành tiếng sau đó biết mình quên nên tự bịt miệng.

Khiêm có vẻ hài lòng, môi mỏng cuối cùng cũng cong lên, có lẽ người khiến anh có thể thoải mái hạnh phúc và nở nụ cười thế này chỉ có mình con sư tử đội lốt thỏ trắng cô. Tựa má lên cái đầu nhỏ của Hy Mộc, ngửi mùi tóc nhàn nhạt của cô sau đó thủ thỉ,

" Vì em giận anh nên tuyết mới rơi nhiều như thế. "

Hy Mộc chớp mắt một cái, tự cảm thấy câu nói này thật đúng lúc. Tuyết rơi thật đẹp và câu nói cũng vô cùng ấm áp, khá khen cho ông xã của em. Hy Mộc xoa xoa mu bàn tay anh không nói gì thêm, Khiêm biết đã có tiến triển nên tiếp tục công kích,

" Anh sẽ không đến đó nữa. "

" Bây giờ mới em mới biết cảm giác đó..."

Khoảng khắc im lặng của Khiêm tựa như một câu hỏi, Hy Mộc đợi một lúc để tự sắp xếp ngôn từ trong đầu mình rồi nói tiếp.

" Cảm giác người mình yêu thương ở cạnh một người khác. Đó là cảm giác của anh khi em ở cạnh Đồng Nhiên đúng không?"

Anh gật đầu, cô gái nhỏ cuối cùng cũng hiểu những gì cần hiểu, môi mỏng đặt lên má cô. Tiếp sau đó nụ hôn lại bị Hy Mộc nhẫn tâm chùi đi, tiếp tục nói,

" Nhưng tôi chỉ ở cạnh một người, còn anh tận 3 người. "

Khiêm lúc này nhắm chặt mắt, cắn chặt môi tự kiểm điểm, ép cô xoay người sau đó vùi đầu vào ngực cô uất ức như đứa trẻ,

" Đừng giận nữa. "

Hy Mộc bị nhột nên cười khúc khích đẩy anh ra, Khiêm lợi dụng thời cơ nắm chặt tay cô ngẩn đầu nói,

" Cưới anh. "

" Chẳng phải tôi nói đến chết cũng không sao?"

" Đừng. "

Anh một lần nữa vùi đâu vào ngực cô, lần nay còn nghịch ngợm hơn vén cả váy ngủ của cô chui vào. Hy Mộc hốt hoảng kêu lên,

" Khiêm..."

Cô cảm nhận được sống mũi anh đang đặt giữa hai bầu ngực mình, ngượng ngùng không biết phải là sao. Không chịu nổi nữa mới đầu hàng,

" Tôi hỏi anh trả lời, tốt nhất là anh nên tử tế thì mới mong được tha thứ. "

Khiêm trong váy ngủ của cô gật đầu, không gian chật hẹp va chạm tứ bề khiến Hy Mộc ho khan một tiếng, tay day day thái dương. Gồng mình hỏi,

" Tư Ninh sao rồi. "

" Ổn. "

" Ổn là như thế nào?"

" Sống cùng tên Mục gì đó ở Thuỵ Điển. "

Lúc này trong lòng Hy Mộc đã bớt đi 10kg lo lắng. Nếu Tư Ninh có chuyện gì có lẽ cô sẽ tự cắn rứt mà sống đến già.

" Mong hai người họ có kết thúc đẹp. "

" Em đừng có giả tạo. "

Khiêm phà hơi vào ngực cô để nói những lời châm chọc càng làm cô tức điên. Hy Mộc cố đẩy đầu anh ra rồi bất lực nói,

" Gì mà giả tạo? "

" Chẳng phải cô ta đánh em sao. "

" Nhưng cô ta cũng cứu tôi khi tôi bị bắt cóc. Anh nghĩ ai cũng xấu xa như anh. "

Anh không hài lòng thở dài, áp má vào bầu ngực đang đổ xuống,

" Nếu anh xấu xa thì tên Mục đó chẳng sống để về Thuỵ Điển được đâu. "

Hy Mộc bất ngờ mở to mắt, nói chuyện mà không nhìn mặt thật bực bội, cô vỗ vỗ vai anh bắt anh đi ra, tò mò dò hỏi,

" Nghĩ mới nhớ. Em cũng tưởng anh đã giết anh ta rồi. Có chuyện gì vậy. "

Khiêm gác hai tay sau đầu, mắt nhìn váy ngủ của cô gái nhỏ đang mê chuyện phím quên cả kéo váy xuống. Cuối cùng cũng là anh ngứa mắt kéo hộ,

" Không thích thì không giết. "

Hy Mộc trề môi xoay sang hướng khác, cuối cùng cũng là anh tự cao tự đại không thay đổi. Một lúc sau đó lại nhớ đến điều gì nên quay lại,

" Anh có từng yêu cô ta không? "

Khiêm nhướn mày một cái, không nghĩ là cô sẽ hỏi. Hành động sau đó là nhắm nghiền mắt thư thái trả lời,

" Không. "

" Vô lý. Sao có thể. Lừa gạt thì đừng trách tôi. "

" Không. "

Sự kiên định của anh làm Hy Mộc xìu lòng và cô luôn như thế. Cô cúi đầu ôm chăn thủ thỉ,

" Tại sao? "

" Không thích. "

" Khiêm! " Hy Mộc tức giận trừng mắt.

" Tư Ninh yêu anh, cô ấy vẫn hay nói yêu anh nhiều hơn anh tưởng tượng. Nhưng điều đó khiến anh cảm thấy tội chứ không động lòng. Anh vẫn luôn nghĩ về việc tại sao mình lại giữ cô ấy bên cạnh. Hàng ngàn lý do đều có tên em. "

" Khiêm. "

Tiếng gọi của Hy Mộc lúc nay dịu đi, tha thiết và mỏng manh hơn. Khiêm đang nhắm mắt thì nghe thái độ cô có chút khác đi, mở mắt thì thấy cô đang nhìn mình. Hy Mộc nhanh chóng trèo lên người anh, ngồi chễm chệ lên cơ bụng sáu múi, chủ động hôn lên cổ anh, ánh mắt sắc bén nhìn anh.

" Có con đi. "

___________

" Đồng Mao, em đừng giận nữa. "

" Anh có biến không hay để tôi đánh anh một trận. "

" Em có đánh thì đánh nhưng đừng bỏ anh đi. "

Đồng Mao và Hành Khiết giành nhau chiếc vali to ở giữa nhà. Anh dường như đã muốn quỳ xuống để xin cô nhưng Đồng Mao thì vẫn kiên quyết ra đi. Có lẽ vì bản tính giữa cô và Hy Mộc khác nhau, trưởng thành và kiên quyết hơn. Cuộc sống và chuyện tình cảm giữa hai người cũng khác nên việc đã có một đứa con như cô và Hành Khiết, việc anh đã làm, còn hứa ra mặt khiến cô không thể tha thứ. Đồng Mao giằn co vali một lúc thấy không ổn liền dừng lại, nói tỉnh bơ,

" Đưa tôi súng của anh. "

" Mao.."

" Mau lên đừng nói nhiều đừng gọi tên tôi. "

Hành Khiết không biết phải làm gì đành rút súng từ thắt lưng đưa cho cô. Đồng Mao ngay khi chạm vào súng đã bóng còi loạn xạ, đạn rồng bay tứ tung. Hành Khiết vẫn ngồi ra đó nhưng da gà đã nổi khắp người, đến khi đạn hết Đồng Mao mới quăng súng vào mặt anh, hét lớn với người hầu.

" Lấy cho tôi roi da. "

Nếu bạn đang nghĩ gì thì cứ tiếp tục nghĩ. Vì bạn đúng rồi. Hành Khiết sau đó bị một trận nhừ tử. Lần đầu tiên anh bị cô đánh, là lần đầu tiên. Cũng không bao giờ anh có thể nghĩ được Đồng Mao lại như vậy. Tổn thương sâu sắc đến độ khi cô kéo vali bước ra khỏi biệt thự sau khi hành xác anh, anh cũng không thể chạy theo mà chỉ biết cầu xin yếu ớt dưới sàn. Tiếng kêu thảm thương giữ mùa đông như càng tê buốt.

" Đồng Mao, anh yêu em, bà xã, ở lại đi em.."