Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 464




Chương 464

 

“Bố!” Giọng nói ngọt ngào của Thi Tịnh vang lên, trực tiếp giương hai tay ra chạy về phía Hoắc Anh Tuấn.

 

Hoắc Anh Tuấn lần đầu tiên chính tai nghe được con gái gọi mình là bố, trong lúc nhất thời anh đưa hai tay lên đỉnh đầu làm ra hình trai tim, lúc này cũng mặc kệ vết thương trên người nứt hay không nứt, anh cũng sẽ hạ người thấp xuống ôm con gái lên.

 

Cũng may Đường Hoa Nguyệt nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp ngăn cản Thi Tịnh chạy được nửa đường, tuy nói là là con gái nhỏ, nhưng con bé giống như viên đạn pháo nhỏ xông tới, Hoắc Anh Tuấn nhất định phải chịu đau.

 

“Bảo bối, trên người bố đang có vết thương, con không muốn để cho nó bị đau chứ?”

 

Thi Tịnh lúc này mới phản ứng lại, có chút thẹn thùng lè lưỡi ra, bước chân đều nhẹ xuống, chậm rãi đi tới bên cạnh Hoäc Anh Tuấn, giơ tay kéo bàn tay thô ráp ấm áp của bố.

 

Một chữ “bố” này của Đường Hoa Nguyệt gọi mà không hề có chướng ngại tâm lý nào, dù sao cô cũng không ngại việc con của mình gọi Hoắc Anh Tuấn là bố, cô cũng không phải kiểu người vô tình, vốn đã là bố, dù cho có cắt đứt xương cốt thì nó vẫn còn liên quan đến gân, loại chuyện nhỏ này cô không cần phải so đo.

 

Nhưng Hoắc Anh Tuấn ngược lại bị câu nói lơ đấng này của Đường Hoa Nguyệt làm ướt hốc mắt, cảm giác này thật giống như anh đã được công nhận trước mặt vợ con, thật giống như bọn họ từ quá khứ đến tương lai đều là người một nhà yêu thương nhau.

 

Anh có chút ngơ ngác nhếch khóe miệng, bọng mắt lại không tự chủ được mà ửng hồng lên, tới lúc ý thức lại, mới phát hiện mình thật sự là rất mất mặt.

 

Hoắc Anh Tuấn hôn con gái, thật sự cảm giác này giống như được sạc được năng lượng vô hạn, sau đó anh lại nhìn về phía Đường Cận Minh lúc trước được anh dùng sinh mạng của mình để bảo vệ, cũng không thèm để ý lúc này cậu bé có gọi “bố’ hay không, anh nhìn qua nhìn lại mấy lần, xác nhận con trai mình thật sự từ đầu đến chân một chút da cũng không bị trầy xước, cuối cùng anh vô cùng hài lòng.

 

“Người đàn ông nhỏ bé của nhà chúng ta thật lợi hại!”

 

Sống mũi Đường Cận Minh cũng cay cay, cậu bé nhìn Hoắc Anh Tuấn rõ ràng là gầy gò tiều tụy đi rất nhiều, biết hiện tại trên người anh ấy tất cả những đau đớn đều là vì cậu bé mà phải chịu đựng, trong lòng cậu có rất nhiều lời muốn nói, tưởng tượng lúc trước cậu sợ Hoắc Anh Tuấn sắp chết, vùi vào trong lòng anh lớn tiếng gọi một tiếng bố.

 

Nhưng không biết vì sao, trước mặt mẹ và em trai em gái, một chữ bố dễ dàng nói ra, nhưng bây giờ dù có như thế nào cũng không nói ra được.

 

Đường Cận Minh vừa nóng nảy vừa tức giận, đối với loại cảm xúc khác lạ này trong lòng mình cảm thấy rất bất mãn.

 

Hoắc Anh Tuấn hình như cũng nhìn ra sự bối rối của cậu bé, trực tiếp mở miệng: “Được rồi, bố không bị sao cả, sao khuôn mặt nhỏ bé còn cúi xuống? Con trai ngoan, miễn là con an toàn, ngay cả việc bố vào phòng mổ vài lần cũng đáng giá. “

 

“Chú không được nói như vậy!” Đường Cận Minh có chút nghẹn ngào trừng mắt nhìn Hoắc Anh Tuấn.

 

Hoắc Anh Tuấn cười dịu dàng, vuốt tóc con trai lớn chỉnh †ề, trong lòng nghĩ thầm, bộ dạng nhỏ bé này của con trai, thật đúng là có chút giống mẹ nó.

 

Đường Cận Khánh ngược lại không có gánh nặng tâm lý nặng nề như Đường Cận Minh, vì cảm động trước tư thế hùng dũng của Hoắc Anh Tuấn, nghĩ thầm tại sao người đàn ông này lại làm cậu cảm thấy đẹp trai như vậy.

 

Cho dù bây giờ sắc mặt tái nhợt, đi lại không thuận tiện, nhưng cũng có một loại nét quyến rũ với sự thăng trầm của cuộc sống! Không hổ là một người đàn ông có thể sinh ra đứa con đẹp trai nhất như cậu cùng với người mẹ xinh đẹp nhất thế giới!

 

Cậu móc túi ra, lấy ra một viên kẹo, trực tiếp đặt ở trong lòng bàn tay Hoắc Anh Tuấn, lặng lẽ ghé vào nói thầm bên tai anh, giống như một giao dịch bí mật: “Con nói cho chú biết, kẹo này siêu ngon, nếu kiểm tra hay trị liệu quá đau, chú hãy ăn một viên, sẽ không còn khó chịu nữa! “

 

Thi Tịnh cũng ở một bên nói vào một câu: “Đường Cận Khánh ngu ngốc! Kẹo của anh đã mua từ tuân trước rồi, đã trôi qua quá lâu, chắc chắn hương vị sẽ thay đổi! Bố không nên ăn nói”

 

Đường Cận Khánh “A” lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ bé trong nháy mắt đỏ lên: “Ồ, anh quên mất! ” Sau đó cánh tay vung lên, cách rất xa, ném viên kẹo vào chính giữa thùng rác.

 

Cậu lại mở ngăn lửng nhỏ ẩn bên trong túi xách, nói với Hoäc Anh Tuấn: “Vừa rồi cái kia không tính, cái này là sáng nay con mới mua, mẹ cũng không biết đâu! Tất cả cho chú! “