Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 466




Chương 466

 

Hoắc Anh Tuấn không tin chỉ với địa vị của Lục Xuyên Mạn hôm nay mà anh ta có thể có thủ đoạn cao như vậy, nếu biết đám côn đồ bắt cóc ngày đó, Lục Xuyên Mạn nhất định phải có tài sản gì đó.

 

Vậy ai là người đứng đăng sau mọi chuyện để giúp anh ta?

 

Lục Xuyên Mạn là một tên vô dụng, giúp anh ta thì có được lợi ích gì?

 

Trừ phi, trong tay Lục Xuyên Mạn có cầm một thứ mà người đó cần, không thể không giúp anh ta.

 

Trong đầu Hoäc Anh Tuấn hiện lên một chút suy nghĩ, nhưng tựa như cát, muốn dùng sức nắm lấy nhưng lại bị tuột mất không còn nhìn thấy được bóng dáng.

 

Đơn giản là anh không cần phải suy nghĩ nữa, trực tiếp giao nhiệm vụ này cho La Cơ Vị Y, nếu ngay cả tên vô dụng như vậy cũng không bắt được, vậy vị trí trợ lý của tổng giám đốc của cậu ta coi như hoàn toàn không cần làm nữa.

 

La Cơ Vị Y quả nhiên rất mạnh mẽ, không quá một đêm, liền có tin tức, chẳng qua không chắc chẩn là tin tốt hay tin xấu.

 

“Hoắc tổng, tọa độ cụ thể của Lục Xuyên Mạn tạm thời thật sự không có cách nào tìm ra, nhưng chúng ta năm giữ đủ chứng cứ để chứng minh người trợ giúp Lục Xuyên Mạn và Lục Bạch Ngôn thoát thân ra nước ngoài là ai.”

 

Hoắc Anh Tuấn nghe ra trong giọng điệu của cậu ta khó có được do dự, sắc mặt không tốt lạnh lùng nói: “Có gì thì nói thẳng, từ khi nào cậu học được thói quen nói chuyện ấp a ấp úng như vậy hả. “

 

La Cơ Vị Y nuốt nước bọt, trong lòng không ngừng khóc lóc thảm thiết, ông chủ, lời này là anh nói, lát nữa tôi nói ra tên của người kia, anh cũng đừng giận tôi đó!

 

Được, là Hoắc Trình Viễn”

 

Hoắc Anh Tuấn nắm chặt ngón tay bóp cứng điện thoại di động, sức lực lớn đến nỗi khớp ngón tay đau nhức. Lúc này.

 

anh mặc áo khoác ngồi trên sô pha trong phòng bệnh, bên cạnh chỉ bật đèn vàng mờ mờ, hòa với đường nét sắc bén của anh, vì gầy gò mà trở nên sắc bén hơn rất nhiều, cả người nhìn qua cực kỳ vắng lặng.

 

Anh không nghĩ tới, cha anh lại ra tay cứu một hung thủ muốn lấy mạng của anh.

 

Hoắc Anh Tuấn mở miệng ra rồi lại khép lại, không nổi trận lôi đình như La Cơ Vị Y lo lắng, chỉ là giọng nói có chút nghẹn nói một câu: “Biết rồi”, liền vội vàng cúp điện thoại.

 

Cổ anh ngửa về phía sau, tựa vào lưng ghế sofa, mệt mỏi giơ tay xoa xoa trán của mình, trên mu bàn tay có một lỗ tiêm bị thâm tím.

 

Hoắc Anh Tuấn đã gần ba mươi tuổi, anh sẽ không còn buồn vì câu hỏi vô lý “ba yêu con hay là em trai ngoài giá thú cùng cha khác mẹ, nhưng giờ khắc này, anh vẫn không thể tránh khỏi cảm thấy một loại cảm giác bất lực sâu sắc.như bị phản bội.

 

Cũng may Hoắc Anh Tuấn khi còn nhỏ đã hiểu được, lòng người là thứ không đáng tin cậy nhất trên thế giới, anh đã sớm không còn yêu cầu bất kì kẻ nào quan tâm và ưu ái.

 

Ngoại trừ Đường Hoa Nguyệt.

 

Anh đê tiện như vậy, nhưng đối với cô lại thành kính như vậy, giống như cả thế giới này anh đều có thể không cần, nhưng vẫn cầu mong Đường Hoa Nguyệt nhìn mình một cái.

 

Nghĩ đến Đường Hoa Nguyệt cùng những đứa con của mình, Hoắc Anh Tuấn vứt bỏ những suy nghĩ dư thừa trong đầu, trực giác nói cho anh biết, Hoắc Trình Viễn giúp Lục Xuyên Mạn, cũng không phải bởi vì hổ dữ không ăn thịt con, mà giống như một con cáo già bị đàn con đầy mưu mô kìm hãm vận mệnh về sau.

 

Hoắc Trình Viễn là động vật máu lạnh, bên trong trống rỗng, toàn thân ông ta từ trên xuống dưới chỉ có một cái cân, dùng để đo lường xem ai có thể cho ông ta nhiều lợi ích và phần thưởng hơn.

 

Vê phần tình cảm, huyết thống đối với loại súc vật này, đối với ông ta mà nói còn không bằng rơm rác.

 

Cho nên trên tay Lục Xuyên Mạn nhất định có một cái gì đó khiến Hoắc Trình Viễn không thể không cúi đầu.