Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 499-500




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 499


Nhưng hãy nhớ rằng, không chỉ mẹ của con là hacker, mà bố của con cũng là hacker”

Anh dùng chuột lướt trên giao diện của mạng nội bộ hacker và tự hào cho con trai mình xem các thiết kế tinh tế cùng các công năng vô cùng hay ho, mặc kệ việc những thứ này quá phức tạp với một đứa trẻ năm tuổi.

“Trước đây, hacker giỏi đa số là người nước ngoài, nhưng bây giờ đất nước chúng ta cũng có nhiều người rất có khả năng. Cách đây rất lâu, bố và một vài hacker siêu lợi hại đã cùng nhau làm ra mạng nội bộ này, lúc đầu bố nghĩ, đất nước của chúng ta cũng phải có thứ gì đó, nếu không sẽ có chút xấu hổ khi cạnh tranh với hacker nước ngoài, sau bao nhiêu năm không ngờ trang web này giờ đã trở thành trang web lớn nhất thế giới, cả người nước ngoài phải sử dụng những thứ mà bố đã phát minh ra.”

Hoắc Anh Tuấn có chút tự mãn, khóe miệng cong lên, dùng chân đụng đụng vào người con trai: “Thế nào, bố có lợi hại không? Biết những thứ này rồi, có phải con cảm thấy bố đẹp trai hơn một chút phải không?”

Hoắc Anh Tuấn không đẹp trai, bé lớn không thể nhìn ra, nhưng nghe người đàn ông đang khoanh tay trước ngực như một bến cảng có cảm giác an toàn và kể về những điều xưa cũ mà anh ta chưa bao giờ biết, một cảm giác rất kỳ lạ dâng lên lên từ đáy lòng Cận Mặc.

Bé lớn nghĩ, hóa ra bố anh ta, trước khi anh ta xuất hiện trên thế giới này, đã âm thầm bắt đầu làm rất nhiều thứ, và đã tự mình âm thầm tạo ra một cánh cửa đủ để dẫn dắt anh ta bước vào cánh cửa lớn của cuộc đời.

Cận Mặc quay lại và ôm chặt lấy cổ Hoắc Anh Tuấn.

Hoắc Anh Tuấn đương nhiên không biết mấu chốt của chuyện này, còn tưởng rằng con trai mình đang làm nũng với mình, nhận thấy vẻ mặt vô cùng thoải mái của bé lớn: “Có chuyện gì vậy? Đối với những chuyện này con không hứng thú sao? Không sao đâu, vậy bố sẽ không nói với con nữa, những điều này nghe có vẻ hơi nhàm chán đối với các con. Các con chỉ cần nhớ rằng bố và mẹ đều là những hacker rất giỏi là được. Tuy nhiên, làm người bất luận là lúc nào cũng không được quá tự hào và tự mãn, hãy nhớ rằng vẫn có ai đó bên ngoài giỏi hơn. Bố đã bị đánh bại bởi một hacker mạnh hơn cách đây không lâu.”

“Bố, hacker mà bố đang đề cập đến, hình như chính là con. Con rất muốn nói, nhưng con không dám.

Vài ngày sau, La Cơ Vị Y thuận lợi đến Los Angeles, nghỉ ở một khách sạn cách nhà Đường Hoa Nguyệt không xa, đồng thời chuẩn bị rất nhiều thứ cho Hoắc Anh Tuấn, sau khi vừa đến sòng bạc để đề phòng xảy ra mâu thuẫn với mọi người, không thể không phòng bị chút gì.

Buổi tối, Hoắc Anh Tuấn mặc đồ đen, dây kéo ở cổ áo được kéo lên trên, và đi đôi giày Martin để có thể giấu dao găm vào lòng bàn chân, ông ta đứng dưới ánh hoàng hôn, sắn hai ống tay áo đến khuỷu tay, nheo mắt nhìn về phía một chiếc ô tô to rộng chuẩn bị nhét một chiếc vali bên trong có rất nhiều đồ đạc.

Khi kim loại va chạm sẽ phát ra âm thanh cọ xát.


Chương 500


Las Vegas là một nơi tuyệt vời, nhưng Hoắc Anh Tuấn vẫn chưa bao giờ đến đó, nghe nói rằng ở đó ngoài những sòng bạc hỗn loạn, nó còn là một thành phố lãng mạn.

Hoắc Anh Tuấn nhếch mép cười, anh không ngờ rằng lần đầu tiên đi, anh sẽ gặp phải những nguy hiểm khôn lường.

Trong những giờ này, Hoắc Anh Tuấn chưa bao giờ thả lỏng theo dõi tình hình trong nước, có thể cảm giác được những cơn sóng lớn không gợn yên bình lắng xuống, ẩn chứa một cơ hội sát thương khổng lổ.

Lần này đến sòng bạc, thực sự đang cá cược, hoặc là gặp nguy hiểm bị lộ chân tướng, hoặc là cháy nhà ra mặt chuột, anh sống tôi chết.

Bất luận thế nào, anh cũng muốn câu trả lời, anh muốn được yên tâm và anh muốn giải thích rõ ràng cho Đường Hoa Nguyệt và các con của anh.

Bất kể cuối cùng Đường Hoa Nguyệt có đồng ý ở lại với anh hay không, Hoắc Anh Tuấn không thể cho phép một mối đe dọa lớn như vậy tồn tại.

Chiếc giường lớn của anh, không thể cho phép bất kỳ ai ngủ trên đó.

Nhưng Hoäc Anh Tuấn vẫn chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra với chuyến đi đánh cược này của mình, vận may gần đây của anh thực sự rất tệ, bệnh viện gần như trở thành một nửa nhà của anh.

Thật may là, Đường Hoa Nguyệt vẫn là người luôn ở bên cạnh anh, và anh đã nhiều lần biến nguy hiểm thành may mắn.

Và lần này, Hoắc Anh Tuấn sẽ không bao giờ muốn Đường Hoa Nguyệt dính líu nữa, vì vậy anh sẽ không nói cho cô biết mục đích thực sự của chuyến đi này.

Cho dù là tình cảm, Hoắc Anh Tuấn cũng không muốn để Đường Hoa Nguyệt cảm thấy bị tổn thương vì những gì đã xảy ra với mình.

Nếu có một ngày…Hoắc Anh Tuấn thà rằng mình tự mình làm tự mình chịu trách nhiệm.

Nếu như vậy thì Hoa Nguyệt của anh, sẽ không quá buồn.

Đường Hoa Nguyệt hôm nay ra ngoài giải quyết công việc, kết quả là đi sớm hơn dự kiến hai tiếng, cô lái xe về nhà, rất dễ thấy chiếc xe bên ngoài sân sau biệt thự của cố, chiếc xe George S.Patton như một lâu đài chuyển động.

Hoắc Anh Tuấn cao ráo bảnh bao đã đứng ở nơi đó, nhưng là thân thể tràn đầy sự chết chóc, trang phục của anh hôm nay cũng khác với lúc trước.

Không hiểu sao, mí mắt của Đường Hoa Nguyệt đột nhiên nhảy lên.

Trong lòng cô hơi khó chịu nên không giảm tốc độ, mà vội vàng bước đến phía và dừng lại ngay bên cạnh Hoắc Anh Tuấn một cách đột ngột.

Đường Hoa Nguyệt nhìn thấy tóc của Hoắc Anh Tuấn cắt ngắn hơn một chút, lộ ra một chút vầng trán, cả đường nét trên khuôn mặt cũng trở nên sắc sảo hơn… Anh vẫn đang hút thuốc.

Đường Hoa Nguyệt rất ngứa mắt, trước mặt cô và con cái còn giả vờ thành bộ dạng gì vậy, nhìn bên ngoài vị thần này gi3t chết dáng vẻ của một vị thần, đồ hai mặt.

Nghe thấy tiếng nói, Hoắc Anh Tuấn cau mày quay đầu lại, trước khi vẻ nóng nảy và kiêu ngạo trên gương mặt anh mờ dần, anh nhìn thấy bóng dáng của Đường Hoa Nguyệt trong chiếc xe thể thao bên kia đường.

Trong tích tắc, hào quang của Hoắc Anh Tuấn lập tức vụt tắc, chiều cao của anh dường như ngắn hơn mười cm, anh nhanh chóng lấy điếu thuốc trong miệng ra, sau đó vội vàng đóng cốp lại, sợ hãi Đường Hoa Nguyệt nhìn thấy những thứ anh đã đặt bên trong.

Đường Hoa Nguyệt chống tay vào vô lăng, đưa mắt quét qua kính cửa sổ của Hoắc Anh Tuấn, nhìn thấy anh đang bối tối.

Một lúc sau, Đường Hoa Nguyệt hạ cửa kính xe xuống, ra lệnh: “Lên xe”

Trái tim treo lơ lửng của Hoắc Anh Tuấn sau đó thả lỏng, nhưng anh sợ trên người bốc mùi khói thuốc khiến Đường Hoa Nguyệt chán nản, tuyệt vọng bước tới ghế sau, định mở cửa.