Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng

Chương 142: Cái Thứ Vô Dụng






Hứa Thanh Khê nhìn vẻ mặt giận dữ của bà Kim Hồng, trong lòng cũng đã đoán ra được lý do mà bà ta đến đây.

Quả đúng như vậy, sắc mặt bà Kim Hồng trông vô cùng tức giận sau khi nhìn thấy cô.

"Hứa Thanh Tuệ!"
Bà ta nghiến răng và lớn tiếng gọi, sự tức giận trong mắt bà ta thậm chí như muốn nghiền nát Hứa Thanh Khê.

"Mẹ."
Hứa Thanh Khê nhìn vẻ mặt tức giận của bà ta, vẫn không khỏi cảm thấy áy náy.

"Đừng gọi tôi là mẹ, tôi thật sự không hiểu nhà họ Quân chúng tôi đã gây nên tội gì mà lại rước về cái thứ vô dụng như cô!"
Bà Kim Hồng chỉ tay chửi xối xả vào mặt cô: "Với một kẻ đen đủi như cô thì sản nghiệp trăm năm của nhà họ Quân cũng không đủ để cho cô phá hoại."
Bà ta nói xong lại nghĩ đến tin tức đã nghe được từ bên ngoài, bà ta tiếp tục chửi đổng: "Còn cả người cha lòng tham vô đáy của cô nữa, đúng là cả gia đình đều là những con quỷ hút máu!"
Hứa Thanh Khê nghe những lời chửi rủa của bà ta, sắc mặt tái nhợt nhưng không thể phản bác lại.

Chẳng qua là vì nhà họ Hứa ở vào thế bí còn cô lại đang đóng vai Hứa Thanh Tuệ, nên cho dù những lời nói của bà Kim Hồng có khó nghe thế nào thì cô cũng đều phải nhịn.

Cô đứng chôn chân tại chỗ mím môi, mặc cho bà Kim Hồng chửi rủa.

Dù cho bà Kim Hồng có chửi thế nào đi chăng nữa thì Hứa Thanh Khê cũng không đáp lại, thấy vậy bà ta có cảm giác mình nói như nước đổ lá khoai, vô cùng phẫn nộ.


"Sao, bị câm rồi, ngày thường không phải tôi nói một câu thì cô cãi mười câu sao?"
Bà ta tức giận nói.

Hứa Thanh Khê lại mím môi.

"Sự việc lần này vốn dĩ là do lỗi của nhà họ Hứa, mẹ giáo huấn là đúng."
Cô trầm giọng đáp lại nhưng lại không biết rằng thái độ này làm cho bà Kim Hồng càng thêm tức giận và khiến người ta hụt hẫng.

Vốn dĩ bà ta muốn nhân cơ hội này để làm khó người phụ nữ này, khiến cô ta tranh cãi với mình tiện thể làm to chuyện lên.

Ai ngờ rằng người phụ nữ này giống như bị uống nhầm thuốc vậy, không những không cãi lại bà ta mà còn tỏ thái độ nhận lỗi khiến mọi toan tính của bà ta đều thất bại.

"Hừ, đừng cho rằng cô ngoan ngoãn nhận tội như vậy thì sự việc lần này sẽ được bỏ qua.

Tôi nói cho cô, biết nếu lần này nhà họ Quân vì nhà họ Hứa của cô mà phải chịu tổn thất quá lớn, tôi tuyệt đối sẽ không dung túng cho cô ở lại nhà họ Quân."
Bà ta tức giận buông lời đe dọa rồi xoay người bỏ đi.

Hứa Thanh Khê cau mày nhìn theo bóng lưng bà ta rời đi, rốt cuộc vẫn không yên tâm bèn đi đến công ty.

Vốn dĩ cô định đến gặp trực tiếp Lý Dương Châu hỏi về kế hoạch dự định để giải quyết chuyện này.

Chỉ là cô còn chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy cuộc trò chuyện phía bên trong.

"Tổng giám đốc, trước mắt vẫn chưa có tin tức gì bị truyền ra, chi bằng chúng ta đưa ra lời xin lỗi trước để xoa dịu đám người hâm mộ Đinh An Nhã, nếu không hình ảnh của công ty sẽ bị bọn họ hủy hoại mất."
"Chờ thêm một chút, nếu hiện tại chúng ta làm thế lỡ như rơi vào bẫy của kẻ khác thì sao?"
Lý Dương Châu bình tĩnh trấn áp những người trước mặt.

Một số lãnh đạo cấp cao không ngừng thì thầm nhưng vẫn luôn thảo luận về vấn đề này.

"Ầy, sớm biết thế lẽ ra ngay từ đầu chúng ta nên ủng hộ trưởng phòng Lâm, từ chối mua hàng của nhà cung cấp nguyên liệu mới không có một chút bảo đảm này."
"Ai nói là không phải chứ, tôi nghe nói ngay từ đầu nhà sản xuất này đã có thể nhận được sự đồng ý của tổng giám đốc là do đi cửa sau."
"Còn không phải sao, tôi cũng nghe nói ngay lần đầu tiên đi kiểm hàng đã kiểm tra ra rất nhiều vải vóc có vấn đề."
Sắc mặt của Lý Dương Châu trở nên vô cùng khó coi khi nghe thấy những lời oán trách qua lại của họ.

"Được rồi, đây đều là những chuyện đã qua, điều quan trọng trước mắt là phải giải quyết cuộc khủng hoảng của công ty."
Bà lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện, nhưng không biết rằng Hứa Thanh Khê đang ở bên ngoài.

Từ vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ, cô biết rằng vấn đề rõ ràng là nghiêm trọng hơn so với những gì mình dự đoán.

Cô quay người rời khỏi văn phòng, cảm thấy rằng mình thực sự không thể không làm gì được.


Nói thế nào thì sự việc này cũng bắt đầu từ cô.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô cũng đã có cách giải quyết.

Nếu muốn dập tắt cơn bão mạng này thì Đinh An Nhã chính là chìa khóa.

Vì điều này mà khi rời công ty cô đã mua một bó hoa và vội vã đến bệnh viện.

Trong phòng bệnh, Đinh An Nhã biết rằng Hứa Thanh Khê đã đến nhưng không hề từ chối, yêu cầu trợ lý đưa cô vào phòng.

"Nghe nói là cô tìm tôi, sao, công ty của cô đã quyết định bồi thường cho tôi như thế nào rồi?"
Hứa Thanh Khê trao bó hoa trên tay cho trợ lý, đúng lúc nghe thấy lời này động tác chợt khựng lại.

"Thật sự xin lỗi, lần này tôi đến đây không phải để thay mặt cho công ty, mà muốn nói chuyện với cô Đinh với tư cách cá nhân của mình."
Cô đi đến bên Đinh An Nhã và cười nhẹ.

Đinh An Nhã hơi cau mày nhìn cô: "Cô muốn nói chuyện gì với tôi?"
"Tôi muốn nhờ đội ngũ của cô Đinh giúp công ty chúng tôi làm rõ vấn đề về vải vóc này."
Hứa Thanh Khê cũng không vòng vo, trực tiếp nói rõ dự định của cô.

Đinh An Nhã nghe xong, sắc mặt đột ngột thay đổi.

Cô ta còn chưa kịp nổi giận thì ả trợ lý bên cạnh đã tức giận trước rồi.

"Thật là hoang tưởng, dựa vào cái gì bắt An Nhã của chúng tôi phải giúp các người làm rõ!"
Theo lời nói của cô ta, Đinh An Nhã cũng đồng tình nói thêm: "Có phải quý công ty ức hiếp người quá đáng rồi không? Đừng quên, tôi mới là người bị hại!"
Hứa Thanh Khê đã sớm đoán được rằng lời nói của cô có thể khơi dậy sự bất mãn của Đinh An Nhã.

Vì vậy, cô cũng không quan tâm đến thái độ của hai người bọn họ, chỉ mỉm cười: "Tôi nghĩ là cô Đinh đã hiểu sai ý của tôi rồi.

Tôi không hề có ý muốn ức hiếp người quá đáng.

Tôi chỉ muốn trao đổi với cô một điều kiện, cô Đinh cứ thử nghe xem sao?"
Đinh An Nhã nhìn cô, vẻ mặt sâu xa.

"Tôi không quan tâm điều kiện gì đó của cô, nếu không nói chuyện bồi thường với tôi, xin thứ lỗi tôi muốn đi nghỉ ngơi, không có thời gian nghe cô nói lời vô ích, chị Đồng tiễn khách!"
Trợ lý Đồng bước lên trước một bước và làm động tác tay mời Hứa Thanh Khê ra ngoài.

Thấy vậy nhưng Hứa Thanh Khê vẫn không hề nhúc nhích.

Chị Đồng khẩn trương tiến đến muốn kéo cô ra ngoài.


Hứa Thanh Khê nhanh nhẹn né được, nhìn người trên giường bệnh trầm giọng nói: "Nghe nói hợp đồng của cô Đinh sắp hết hạn, không biết cô đã tính đến chuyện phát triển ở các công ty khác chưa?"
Nghe thấy những lời này, khuôn mặt của Đinh An Nhã có chút biến đổi.

"Chị Đồng dừng tay."
Cô ta cau mày gọi, sau đó nhìn Hứa Thanh Khê lạnh lùng hỏi: "Ý của cô là gì?"
Hứa Thanh Khê thầm thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô ta có ý định nghe mình nói.

Cô nhanh chóng nói lại những gì mà vừa rồi chưa kịp nói.

"Ý của tôi rất đơn giản.

Chỉ cần cô Đinh giúp chúng tôi làm rõ sự việc lần này, đợi đến khi hợp đồng của cô Đinh hết hạn là có thể ký hợp đồng gia nhập vào công ty giải trí của tập đoàn Phong Quân, hơn thế nữa còn cung cấp cho cô sự hỗ trợ tốt hơn so với công ty hiện tại."
Theo lời cô nói, Đinh An Nhã và chị Đồng đều ngây người ra.

Có sự chuyển động rõ ràng trong mắt hai người bọn họ.

Xét cho cùng, đối với nghệ sĩ mà nói thì đây là cơ hội ngàn năm có một!
Nhưng bọn họ vẫn giả vờ bình tĩnh.

Đặc biệt là Đinh An Nhã, mặt không chút gợn sóng nhìn Hứa Thanh Khê, thậm chí trong mắt còn có chút nghi ngờ.

"Theo như tôi biết, cô chỉ là một nhà thiết kế nhỏ dưới trướng của tập đoàn Phong Quân, làm sao có thể khiến tôi vào Phong Quân phát triển được, hơn nữa tôi dựa vào cái gì để tin cô?"
Hứa Thanh Khê nghe câu hỏi của cô ta thì mỉm cười đầy ẩn ý.

"Cô Đinh không cần phải lo lắng.

Mặc dù tôi chỉ là một nhà thiết kế, nhưng không có nghĩa là tôi không thể làm được những gì tôi đã hứa với cô.

Bây giờ cô nên cân nhắc xem có nên đồng ý với điều kiện của tôi hay không."
Nghe vậy, Đinh An Nhã nhìn cô ngập ngừng.

Hứa Thanh Khê tự nhiên biết cô ta đang do dự điều gì, vì vậy cô lại tiếp tục đặt mồi nhử..